Kỳ danh ‘Hoa Gian Tập’ - chính là thông qua phương pháp hội họa mà hoàn toàn niêm phong hoa Thiên Linh vào trong bức tranh.
‘Hoa Gian Tập’ vốn không phải đặc biệt chuẩn bị cho hoa Thiên Linh.
Mà là vì vẽ lại trăm hoa thiên hạ.
Tác giả của Hoa Gian Tập tên là Triệu Sùng, thích hoa vô cùng.
Thề phải nhìn tất cả các loài hoa trên thiên hạ.
Cho nên hắn định dùng bút mực để vẽ lại toàn bộ các loài hoa.
Chỉ là thiên phú hội họa của hắn thường thường.
Tranh được vẽ ra, so với vật thật thì thực sự là một trời một vực.
“Thật sự là một sự khinh nhờn đối với hoa thật.”
Sau khi vắt hết óc suy nghĩ, hắn mở ra lối riêng, nghĩ ra phương pháp “hội họa” là trực tiếp phong ấn vật thật vào bức tranh.
Tuy mất đi phần nào vẻ đẹp của bút mực, nhưng lại sinh động như thật, vô cùng chân thật.
Chỉ là ở kiếp trước, trong Hoa Gian Tập của Triệu Sở cũng không có bản lưu giữ của hoa Thiên Linh.
Bởi vì người này sớm đã nghe nói đến vẻ đẹp của hoa Thiên Linh, hắn thấy càng đẹp, thì càng nên để lại sau cùng.
Chậm chạp không hề động bút.
Mãi đến sau đại chiến châu Thiên Linh, cảnh đẹp Thiên Linh không còn nữa.
Hắn mới không kịp hối tiếc, gặp ai cũng khóc lóc kể lể hối hận trong lòng.
-----
Giờ phút này, Lý Phàm thu hộp gỗ chứa hoa Thiên Linh vào trong ngực, tiếp tục giả vờ đi dạo trong tiệm.
Sau khi nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của chủ tiệm, mới phẫn nộ rời khỏi.
Ra khỏi cửa hàng, Lý Phàm đi vào luận đạo lâu trong thành, thuê một gian phòng.
Mua ba món đồ khác nhau trong Thiên Huyền Kính, đó là ‘Băng Tích Lộ’, ‘Như Tướng Nhiếp’, ‘Thiên Sắc Quyên’.
Tuy rằng mấy cái này cũng không phải đồ vật quý báu gì, nhưng mà gần như đã tiêu hết độ cống hiến của Lý Phàm.
Lấy ra mười bảy cánh hoa Thiên Linh, đặt trên Thiên Sắc Quyên.
Sau đó ngâm trong Băng Tích Lộ.
Đóa hoa gặp lạnh dần dần nở ra, dùng Như Tướng Nhiếp đè lại.
Lý Phàm dựa trên mô tả phương pháp chế tạo Hoa Gian Tập của Triệu Sùng ở kiếp trước, thao tác vững vàng.
Trên Thiên Sắc Quyên, nở rộ hằng trăm tia sáng rực rỡ.
Ánh sáng truyền qua hoa Thiên Linh, chiếu lên Như Tướng Nhiếp. Giống như xe chỉ luồn kim, kết hợp hoa Thiên Linh bị đóng băng, Thiên Sắc Quyên và Như Tướng Nhiếp lại với nhau.
Ánh sáng dần dần ảm đạm, lập tức, một tờ “giấy” mỏng manh như cánh ve trong suốt xuất hiện trong tay Lý Phàm.
Dù sờ lên chỉ cảm nhận được mặt phẳng, nhưng nhìn lại vô cùng chân thật, giống như đúc bông hoa thật đang nở rộ.
Có thể nhìn rõ ràng cả cảnh sắc trong mười bảy cánh hoa.
Thậm chí còn nhìn được toàn bộ bông hoa đang rung động nhè nhẹ.
“Thế là xong rồi.”
Lý Phàm thở phào nhẹ nhõm.
“Việc cuối cùng cần làm là tạo một tầng thần thức phòng hộ bên ngoài, phòng ngừa có người ác ý phá hỏng.”
“Cũng không vội lắm.”
Lý Phàm nhìn ‘bức tranh’ trong tay mình, biết rằng không lâu sau, nó sẽ trở thành độc nhất vô nhị trên cả Huyền Hoàng giới.
Đến lúc đó, giá trị của nó sẽ không tài nào đánh giá được.
Tiền tài chỉ là thứ yếu, quan trọng là phương pháp độc nhất kia.
Đủ để hoàn thành một ít việc mà độ cống hiến không làm được.
Lý Phàm mỉm cười, lại hài lòng xem xét một lát, cuối cùng mới trịnh trọng cất vào.
Rời khỏi luận đạo lâu, lắc lư vài ngày trong thành Thiên Linh.
Vào một ngày, bên trong thành Thiên Linh, chợt có từng đợt tiếng hô kinh ngạc.
“Nhìn lên bầu trời nhanh!”
Lý Phàm nghe tiếng cũng ngẩng đầu, rốt cuộc nhìn thấy một màn mà hắn mong chờ đã lâu.
Hắc Chiểu cuồn cuộn như mây đen, che trời lấp đất.
Nhìn uy thế vô cùng, nhưng sự thật thì bên trong đã sớm khô cạn, sinh cơ mất sạch.
Cùng lúc đó, một giọng nói hiện lên trong đầu Lý Phàm.
“Tu sĩ Hợp Đạo Long Cửu Uyên, phàm tu đạo 286 năm, dùng ‘Xích Long Thuế’ thành tựu đạo cơ, dùng bốn pháp - Tiềm Thế, Đằng Long, Phá Pháp, Tử Chiến đạt được thành tựu Kim Đan.”
“Lấy ‘Bách Uyên động thiên’ trở thành Nguyên Anh, rút ‘Thiên Linh Tướng Sinh Thiên Thủy’ hóa Thần.”
“Tế ‘Hắc Chiểu chi phách’, lấy thân hợp đạo.”
“Tại châu Thiên Linh, bị tu sĩ Hứa Hóa Đình đánh trọng thương.”
“Thân tử đạo tiêu, trả đạo cho trời!”
…
“Thật sự chính là hắn.” Hai mắt Lý Phàm chợt lóe lên tinh quang.
Một tu sĩ Hợp Đạo ngã xuống, đại chiến là không thể tránh khỏi.
Vạn Tiên Minh sẽ truyền lệnh chuẩn bị chiến đấu nhanh thôi.
Đến lúc đó, biên giới các châu cũng sẽ bị phong tỏa.
Trước lúc đó, hắn phải rời khỏi chỗ rắc rối này, trở lại nơi tương đối yên bình trong trận chiến châu Thiên Linh - biển Tùng Vân.
Trong lúc tu sĩ khác ngây người kinh ngạc, Lý Phàm đã im lặng bước vào truyền tống trận.
Chờ bóng dáng Lý Phàm hoàn toàn biến mất, bên trong thành Thiên Linh, âm thanh vừa rồi liên tiếp vang lên.
“Long Cửu Uyên? Hắn tới Hợp Đạo kỳ lúc nào?”
“Không đúng! Tại sao hắn chết?!”
“Hứa Hóa Đình là ai? Sao có thể giết chết Hợp Đạo?”
“Người có tiền đồ nhất trong đám hậu bối Long gia cứ vậy mà ngã xuống, có chuyện để xem rồi.”
…
Mọi người ở châu Thiên Linh thoát khỏi sự khiếp sợ, đều kinh ngạc thốt lên.
Một cơn bão táp to lớn đang lấy châu Thiên Linh làm trung tâm, càn quét hướng về phí Vạn Tiên Minh.
Không lâu sau.
Biển Tùng Vân.
Hà Chính Hạo đang gắt gao nhìn chằm chằm giá cả chỗ vật tư thu mua lúc trước, hơn nữa còn sợ mất mật vì giá cả dao động rất nhỏ, ứa mồ hôi lạnh.