Chợt nghe được âm thanh thanh thúy mà máy móc của Thiên Huyền Kính.
“Ngay lập tức, Vạn Tiên Minh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh hạng hai.”
“Tất cả châu vực, mở toàn bộ phòng hộ đại trận.”
“Tất cả tu sĩ, không được ra khỏi phạm vi châu.”
“Tất cả thành viên trong Minh mau chóng trở về châu thành, chờ đợi mệnh lệnh.”
“Một khi phát hiện tu sĩ bên ngoài, giết ngay tại chỗ, không màn sống chết.”
…
Liên tiếp lặp lại ba lần mới ngừng.
Hà Chính Hạo đầu tiên là ngớ người, sau đó mắt trừng lớn, giật mình đứng lên.
Vạn Tiên Minh với Ngũ Lão hội khai chiến sao?
Trong lòng tự nhiên nảy sinh sợ hãi, Hà Chính Hạo đang muốn liên hệ Cao Viễn, thương lượng đối sách.
Lại hoảng hốt nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt thay đổi, vội vàng cúi đầu, nhìn thấy giá cả vật tư trên Thiên Huyền Tiểu kính.
Phản ứng của thương nhân đầu cơ, luôn mẫn tuệ sâu sắc khác người.
Lúc đại đa số tu sĩ trong Vạn Tiên Minh còn chìm trong nỗi khiếp sợ chiến tranh bùng nổ.
Thiên Dũ đan, phương thức chế Thiên Cương Giáp, thần võ lôi, bách chiến trận đồ.
Những vật tư lúc trước Lý Phàm lệnh Hà Chính Hạo trữ hàng, giá cả bắt đầu tăng lên diện rộng.
Không chỉ những thứ trên danh sách.
Trong Thiên Huyền Kính, phàm là những thứ liên quan đến bảo mệnh, đấu pháp, giá cả đều đang tăng.
Bởi vì bọn họ biết rằng, với số lượng vật tư dự trữ như vậy, tuyệt đối không chịu nổi sự tranh đoạt của các tu sĩ.
Đại chiến sắp xảy ra, ai dám cam đoan mình sẽ không lên chiến trường?
Phòng hộ và chuẩn bị nhiều hơn một chút, thì cơ hội sống càng nhiều.
So sánh với tính mạng, độ cống hiến không là gì cả.
Cho dù giá cả gấp đôi, tu sĩ cũng sẽ ngoan ngoãn tính tiền.
…
Trong chớp mắt, Hà Chính Hạo cũng đã hiểu được.
“Năng lực của đại nhân, thật sự là quỷ thần khó lường!”
Nhìn thấy vật tư không ngừng tăng giá, Hà Chính Hạo vừa vui lại vừa sợ.
Vui thì tất nhiên là vật tư mình trữ hàng giá trị một triệu độ cống hiến, trong thời gian ngắn như thế đã tăng lên một phần ba.
Sợ là hắn đầu cơ tích trữ như vậy, có bị Tiên Minh xử phạt hay không?
Nỗi lo lắng của Hà Chính Hạo tự nhiên biến mất sau khi giá vật tư tích trữ tăng lên gấp đôi.
“Một trăm triệu độ cống hiến, đây chính là một trăm triệu độ cống hiến!” Mắt Hà Chính Hạo đỏ hoe, toàn thân không khỏi khẽ run rẩy.
Sự kích thích tâm lý do giá cả tăng cao liên tục mang lại khiến hắn phiêu phiêu dục tiên, như đang lạc vào thiên cảnh.
Hà Chính Hạo thề rằng cả đời này hắn chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
“Khi bí sử đại nhân đưa cho ta danh sách vật tư, có thuận miệng đề cập rằng: lần này, ta thao túng kiểm soát việc quyên góp nên phần lợi nhuận dành cho ta cũng đã tăng từ một phần trăm trong ba lần trước lên mười phần trăm…”
“Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ta đã kiếm được độ cống hiến mà cả đời này không thể kiếm được.”
Hà Chính Hạo cảm thấy thân thể tựa như sôi trào lên, máu dồn thẳng lên não.
Trong lòng hắn dâng lên dũng khí vô tận, thiết luật liên minh mà hắn thường kính sợ dường như đã không còn đáng sợ nữa.
“Cứ tăng lên cho lão tử đi! Nếu giá cả tăng nhanh như vậy, khẳng định không phải ta là người duy nhất làm như vậy. Pháp bất trách chúng!”
“Với lại, trời có sập xuống thì đã có bí sử đại nhân chống đỡ rồi. Ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi!”
“Chắc chắn sẽ không trách tội đến ta!”
Hà Chính Hạo lẩm bẩm, nhanh chóng thuyết phục chính mình, trong lòng không còn dấu vết của sự sợ hãi nữa.
Chỉ còn lại niềm vui điên cuồng của lợi nhuận khổng lồ.
Trong toàn bộ Vạn Tiên Minh, quả thật có rất nhiều tu sĩ cũng vui mừng khôn xiết giống như Hà Chính Hạo.
Nơi nào đó trong một không gian không xác định.
“Thu hoạch lớn, một vụ thu hoạch lớn. Khoản lợi nhuận lần này sẽ trực tiếp bù đắp cho những tổn thất trước đó. Vẫn còn dư ra!”
“Thế nào! Ta nói không sai chứ! Ta biết tên Lý Phàm kia có chút tài năng, lần này chúng ta đã đặt cược đúng rồi! Chúng ta cứ theo sau hắn là được ăn thịt rồi!”
“Ha ha, Lữ đạo hữu, sao ta lại nhớ rằng lần trước ngươi rõ ràng giữ ý kiến phản đối mà?”
“Chớ có nói bậy! Ngươi nhất định nhớ lầm rồi!”
…
Chu Khắc Bảo nhìn vẻ mặt mừng rỡ như điên của đồng bạn xung quanh mình, trong lòng hắn cũng có chút hưng phấn.
Cho đến giờ, hắn đã kiếm lời được gần hai trăm vạn độ cống hiến.
Mặc dù, hắn không biết tình hình cụ thể của người khác nhưng nhìn từ biểu hiện của bọn họ thì nhất định không hề ít.
“Năng lực thôi diễn của Lý Phàm thực sự quá kinh khủng. Vậy mà hắn có thể dự đoán trước trận chiến sẽ nổ ra cho dù không có bất cứ dấu hiệu nào.”
Về nguyên nhân khiến Vạn Tiên Minh bỗng nhiên tuyên chiến, đám người Chu Khắc Bảo vẫn đang nghe ngóng.
Chỉ là tạm thời chưa có kết quả chính xác.
“Haizz, ta vẫn còn thận trong quá. Nếu như lúc đầu ta có thể đầu tư nhiều hơn thì tốt rồi.”
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Chu Khắc Bảo.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Hửm? Sao không thấy Long đạo hữu?”
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh một lúc.
“Đúng vậy, ta nhớ lần này hắn vô cùng quyết đoán, bỏ ra trước ít nhất năm trăm vạn độ cống hiến để dự trữ vật tư. Chắc hẳn là hắn đã kiếm được rất nhiều!”
“Chẳng lẽ hắn vẫn đang bế quan nên không biết giá cả đã tăng vọt rồi chứ?”