Dựa vào sự quen thuộc của phân thân trước đó, cùng với kiến thức uyên bác của Lý Phàm, hắn có thể nắm bắt được rất nhiều bí mật trong tay.
Nên hắn nhanh chóng chiếm được thiện cảm của Tư Mã Trường Không.
Hai người ngày ngày uống rượu, nói chuyện vui vẻ, ôn lại chuyện xưa ở Huyền Hoàng giới.
Vì để ngăn người ngoài làm phiền và lấy thêm càng nhiều tin tức từ Tư Mã Trường không, Lý Phàm chủ động đề nghị giúp hắn bố trí trận pháp phòng hộ và ẩn ấp trong động phủ thủy tinh.
Thấy đối phương nhiệt tình như thế, Tư Mã Trường Không cảm thấy như có thâm giao với người này.
Khiến mối quan hệ giữa hai người càng trở nên hòa hợp hơn.
“Hòa bình chỉ là tạm thời, nhưng chiến trnah là chủ đề muôn thuở của lịch sử.” Tư Mã Trường Không vốn đang im lặng đột nhiên thở dài, đặt ly rượu vừa nâng lên xuống bàn, tâm tình u ám.
“Hà cớ gì đạo hữu lại nói ra lời này…” Lý Phàm đột nhiên tỉnh táo lại.
“Cuộc chiến giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đã chính thức bắt đầu?”
Tư Mã Trường Không gật đầu thật mạnh: “Không biết sẽ có bao nhiêu tu sĩ phải bỏ mạng trên sa trường.”
“Đây là quy luật chung của thiên địa, chúng ta không phải là Trường Sinh thiên tôn thì làm sao có thể phản kháng được? Uống rượu, uống rượu đi!” Lý Phàm chủ động rót thêm một ly nữa cho Tư Mã Trường không và khuyên nhủ hắn.
“Đạo hữu nói đúng.” Tư Mã Trường Không uống một hơi cạn sạch ly, nuốt cả rượu ngon và sự cảm khái vào trong bụng mình.
Lý Phàm lại đổi chủ đề khác.
…
Thời gian trôi qua, chớp mắt một năm đã qua đi.
Cuộc chiến giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đã lên đến đỉnh điểm. Nhưng trong một năm qua, Lý Phàm vẫn ở yên trong phủ đệ của Tư Mã Trường Không, không hề rời khỏi đây nửa bước.
“Hết rượu rồi ư?”
Hôm nay, Lý Phàm đang định lôi kéo đối phương mặc sức uống rượu lần nữa, nhưng lại nhận được câu trả lời như vậy.
Vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc.
Sắc mặt Tư Mã Trường Không hơi đỏ, ngập ngừng không nói.
Nhưng cuối cùng, hắn sờ sờ sau gáy, hơi xấu hổ nói: “Người ta có quan hệ thân thiết ở biển Tùng Vân này không nhiều, nên cũng không chuẩn bị bao nhiêu.”
“Lý huynh cũng đến làm khách được một thời gian dài rồi...”
Lý Phàm bấm ngón tay tính, kinh ngạc nói: “Không nghĩ thời gian trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt một năm đã trôi qua.”
Hắn có hơi áy náy: “Tư Mã huynh đã chê ta làm phiền, thì ta cũng đến lúc nên rời đi rồi.”
“Nhưng trước ta khi rời đi, xin huynh hãy nói cho ta biết nguyên liệu để ủ loại rượu đó. Ta sẽ đi hái một ít cho huynh...”
Lời còn chưa dứt, mặt Tư Mã Trường Không đã đỏ bừng, vội xua tay: “Lý huynh nói gì vậy, không phải ta than phiền, thật ra...”
Tư Mã Trường Không muốn giải thích, nhưng không biết tại sao lại lắc đầu, chán nản bỏ cuộc.
“Mà thôi, Lý huynh ở nhà đợi ta mấy ngày, ta đi chút sẽ quay về ngay!”
Nói xong, không đợi Lý Phàm đáp lại, hắn vội vàng rời đi.
“Vị Tư Mã Trường Không này cũng là một người thú vị.” Lý Phàm nhìn bóng lưng Tư Mã Trường Không, cười nói.
Trong một năm này, tuy Lý Phàm chưa từng ra ngoài, nhưng hắn cũng không phải không biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Phân thân Chu Thanh Ngang bên đó bận sứt đầu mẻ trán.
Tạm không nói đến những việc vụn vặt, việc quan trọng nhất là “danh sách điều động tu sĩ” hàng tháng.
Đúng vậy, tuy thực lực của biển Tùng Vân cực kỳ yếu, nhưng tổng bộ Tiên Minh vẫn phát ra lệnh điều động.
Nhưng may thay, xem xét đến tình hình thực tế của biển Tùng Vân, hầu hết các tu sĩ bị điều động đều không cần phải trực tiếp ra chiến trường.
Về cơ bản, bọn họ đều tham gia vào công việc hậu cần và vận hành.
Tuy nói như vậy, nhưng không ai có thể đảm bảo quy mô cuộc chiến có đột nhiên mở rộng lần nữa, sau đó bị tai bay vạn gió hay không.
Vì vậy, không ai muốn bị điều động đến châu Thiên Linh.
Nhiệm vụ sắp xếp danh sách này đương nhiên cũng trở thành một công việc khó giải quyết.
Vốn dĩ việc này hẳn là do Bí tự sứ Lý Phàm quyết định.
Lý Phàm đã bế quan lẩn mất, trên lý thuyết, việc này hẳn là do những tâm phúc được Lý Phàm trao quyền như Hà Chính Hạo, Cao Viễn cùng bàn bạc đưa ra quyết định.
Nhưng Hà Chính Hạo là người tốt bụng, Cao Viễn lại là người làm việc khôn khéo, linh hoạt.
Cả hai đều không muốn làm công việc đắc tội với người khác này.
Nếu đối phương chết trên chiến trường không nói, nhưng nếu không chết, mang theo chiến công trở về, vậy chẳng phải vô duyên vô cớ kết thù chết với người khác sao?
Vì vậy, cả hai bí mật tìm đến người khá quái gở là “Chu Thanh Ngang”, nhờ hắn giúp đỡ.
“Chu Thanh Ngang” đương nhiên là từ chối.
Hắn không có lý do gì nhận việc vô tích sự này.
Nhưng rất nhanh, Hà Chính Hạo đã đưa ra tuyệt chiêu sát thủ.
“Chu đạo hữu xem cái này.” Hắn thần thần bí bí lấy ra một cuộn giấy, mở ra trước mặt “Chu Thanh Ngang”.
“Lưu Nhất Hàng, mười triệu độ cống hiến.”
“Chu Bằng, tám trăm ngàn độ cống hiến.”
“Tư Không Nghi, ba trăm ngàn độ cống hiến.”
…
Lý Phàm nhìn mấy cái tên quen thuộc trên cuộn giấy, hơi sững lại, đã biết rõ vẫn cứ hỏi: “Đây là cái gì?”
Hà Chính Hạo ho nhẹ một tiếng: “Đây là danh sách độ cống hiến ta chiêu mộ năm ngoái.”
“Thời hạn một năm đã đến, bây giờ đã đến lúc cần trả cả gốc lẫn lãi. May có Bí sứ đại nhân chỉ bảo, lúc giá vật tư ta tích trữ tăng lên hơn ba lần, ta dần bán hết ra.”