“Cuối cùng bán hết được khoảng...”
Hà Chính Hạo dừng lại một chút, trên mặt khó giấu nổi vẻ kiêu căng: “Ba trăm mười bốn triệu năm trăm bảy mươi ngàn độ cống hiến.”
Lý Phàm cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên, nói: “Nhiều như vậy à? Ta chỉ nghe nói vật tư cho chiến trường đều cung không đủ cầu, không ngờ giá cả lại cao như vậy, Vạn Tiên Minh không quản lý chút nào sao?
“Quản lý? Quản lý thế nào? Việc mua bán, ngươi tình ta nguyện. Ngươi không đồng ý, có thể không mua! Dù sao, càng chuẩn bị kỹ càng, càng có thêm cơ hội sống sót. Ngươi không mua, sẽ có người khác mua!” Khác hẳn với dáng vẻ sợ hãi của một năm trước, Hà Chính Hạo rất không hài lòng với phản ứng của “Chu Thanh Ngang”, dửng dưng nói.
Lý Phàm chỉ khẽ lắc đầu, không đánh giá thêm gì về việc này.
“Cho nên? Hà đạo hữu cho ta xem cái này là có ý gì?” Nhìn lại cuộn giấy, Lý Phàm giả vờ khó hiểu hỏi.
Hà Chính Hạo và Cao Viễn nhìn nhau, sau đó nhìn xung quanh, tiện tay bố trí một trận pháp ẩn giấu.
Lúc này mới thấy yên tâm.
Hắn lấy bút ra, khoanh tròn năm cái tên trên cuộn giấy.
Sau đó hắn cẩn thận đánh dấu từng cái tên trong năm cái tên này.
Lý Phàm liền giả vờ như tỉnh ngộ ra, ngạc nhiên thốt lên: “Những tu sĩ này đã ngã xuống trong trận chiến châu Thiên Linh!?”
“Ngươi nhỏ tiếng, nhỏ tiếng lại!” Hà Chính Hạo giật mình, vội vàng ngăn lại Lý Phàm đang chuyện bé xé ra to.
“Việc này không thể rêu rao ra ngoài, ta cũng xem Chu đạo hữu ngươi là người của ta, nên mới nói cho ngươi biết.” Hắn hơi oán trách nói.
Lý Phàm liên tục gật đầu, tỏ ý bản thân đã biết.
“Nói như vậy, tiền gốc của những người này hiện không có người nhận?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
Trong giọng nói của Hà Chính Hạo lộ ra chút hưng phấn: “Đúng vậy, ta đã âm thầm nghe ngóng, mấy người ta khoanh này quả thật đã ngã xuống trên chiến trường châu Thiên Linh.”
“Hơn nữa, bọn họ cũng không để lại di chúc gì.”
“Tổng tiền gốc của năm người là ba trăm ba mươi ngàn độ cống hiến, cộng thêm khoản lợi nhuận ba trăm ba mươi ngàn mà bọn họ xứng đáng được hưởng...”
Lý Phàm vội vàng ngắt lời hắn: “Không phải gấp ba sao? Sao chỉ có ba trăm ba mươi ngàn thôi?”
Hà Chính Hạo hừ một tiếng: “Ba trăm ba mươi ngàn là Bí sứ đại nhân có lòng tốt, điều chỉnh tỷ lệ chia lợi nhuận, mới nhiều như vậy.”
“Theo thỏa thuận ban đầu, hàng năm chỉ phải trả lợi nhuận 50% tiền gốc.”
“Nhưng đại nhân nhân từ, nên ta cũng không nói nhiều.”
“Tóm lại, sáu trăm sáu mươi ngàn độ cống hiến này hiện tại không có chủ nhân.”
“Chỉ cần đạo hữu ra mặt giúp giải quyết chuyện này, thì nó sẽ là của ngươi.” Trong giọng nói của Hà Chính Hạo chứa đầy cám dỗ.
“Chu Thanh Ngang” rõ ràng đã bị lay động.
Tuy nhiên, hắn vẫn tỏ ra hơi do dự.
“Sẽ không bị phát hiện chứ? Tham tiền của người chết, có chút kiêng kị.”
“Hơn nữa, Bí sứ đại nhân có biết việc này không?” Lý Phàm cố ý hỏi.
Ánh mắt Hà Chính Hạo lấp lánh, vỗ ngực đảm bảo nói: “Chu đạo hữu yên tâm, danh sách những người tham gia góp vốn là tuyệt mật, chỉ có mấy người chúng ta biết. Tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài.”
“Hơn nữa ta cũng đã hỏi Bí sứ đại nhân, hắn nói việc này ta tự giải quyết là được.” Hà Chính Hạo chuẩn xác nói.
“Vậy sao...” Lý Phàm nhìn thẳng vào Hà Chính Hạo một lúc lâu.
Mãi cho đến khi đối phương cảm thấy sởn tóc gáy mới thôi.
“Đã như vậy, việc này giao cho ta.” Lý Phàm đồng ý nói.
Hà Chính Hạo và Cao Viễn nhìn nhau, nét mặt vui mừng.
“Làm phiền đạo hữu rồi!” Hà Chính Hạo cười ha ha chắp tay, rồi kết bạn trở về với Cao Viễn.
Nhìn bóng lưng đi xa của hai người, vẻ mặt Lý Phàm không rõ.
“Chỉ mới một năm thôi mà đã sa đọa thành như vậy rồi...”
“Ha, không lâu trước đây hai người này còn suy đoán ta là Trường Sinh thiên tôn rớt tu vi, muốn đi theo sau ta mưu cầu một tiền đồ tốt đấy.”
“Bây giờ cũng dám dối trên lừa dưới rồi.”
Trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia sáng lạnh.
Dù sao cuộc chiến châu Thiên Linh ở đời này là một tay hắn thúc đẩy.
Hắn cũng sớm đã dự liệu được sẽ có một số tu sĩ tham gia kế hoạch gây quỹ lần này ngã xuống trong cuộc chiến châu Thiên Linh.
Chẳng qua hắn không chủ động nhắc chuyện này với Hà Chính Hạo.
Chính là vì nhìn xem Hà Chính Hạo sẽ làm ra lựa chọn gì đối với đống tiền vốn không người nào nhận.
Kết quả...
“Lòng người quả nhiên là chịu không nổi thử thách.”
“Nhất là khi đứng trước nhiều độ cống hiến như vậy. Khi đã cảm thấy quen thuộc với con số thiên văn hơi một tí lên hàng trăm triệu rồi, làm sao còn cảm thấy hài lòng với chút bổng lộc ít ỏi của mình kia nữa.”
“Tất nhiên là phải tìm thêm chút thu nhập thêm rồi.”
Lý Phàm âm thầm lắc đầu, ngược lại chưa thể nói là thất vọng.
Chỉ có điều ban đầu còn tính nể tình “Tọa Sơn Quyết” cùng với mấy kiếp vất vả của hắn, tương lai khi Xích Viêm đốt biển sẽ an bài cho Hà Chính Hạo một con đường sống.
Hiện tại...
Kiếp sau rồi nói nhá.
Sắc mặt Lý Phàm không chút thay đổi, bắt đầu lựa chọn nhân viên bị điều động từ các tu sĩ nằm trong thể chế của biển Tùng Vân.
Không sai, chiến tranh bắt đầu, người được chiêu mộ đầu tiên chính là thành viên trong thể chế của Tiên Minh.
Dù sao hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của Vạn Tiên Minh, đương nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.