“Chu Vĩnh Thọ...”
“Người này từng nói năng lỗ mãng, khoanh tròn.”
“Kỳ Nham. Ừm, không có ấn tượng gì. Nghi thức khởi công xây dựng lại thành Tùng Vân và đại điển đặt móng tiên thành đều chưa từng nhìn thấy người này. Cũng khoanh tròn.”
“Triệu Khoát, chuyên viên thu thập ý kiến phản hồi của tu sĩ Vạn Tiên Minh biển Tùng Vân?”
Ánh mắt Lý Phàm đảo qua, hơi sửng sốt.
Hắn luân hồi ở biển Tùng Vân nhiều năm như vậy, đời này thống lĩnh chính vụ biển Tùng Vân cũng được một đoạn thời gian.
Nhưng cố tình chưa từng có may mắn được gặp vị này.
Đã bảo thu thập ý kiến cơ mà?
“Ngươi không chết thì ai chết.” Lý Phàm vung bút lên, cũng khoanh tròn người này.
...
Chỉ trong chốc lát, ‘danh sách tu sĩ điều động’ khiến cho Hà Chính Hạo và Cao Viễn khó xử vô cùng đã hoàn thành.
Nói tóm lại thì lúc Lý Phàm chọn lựa tu sĩ đều tương đối tùy ý.
Dù sao ở trong mắt Lý Phàm, cho dù có thể tránh được đại chiến châu Thiên Linh cũng chạy không thoát Xích Viêm đốt biển.
Điểm khác nhau chẳng qua là chết sớm hay chết muộn mà thôi.
Trên điều lệnh đã được hai người Hà Chính Hạo đóng ‘con dấu Bí tự sứ’ mà Lý Phàm cố ý lưu lại trước khi bế quan.
Bây giờ chỉ cần “Chu Thanh Ngang” ấn dấu xuống nữa là được.
Rất nhanh, “Chu Thanh Ngang” đã hoàn thành trình tự làm việc cuối cùng.
“Oan có đầu, nợ có chủ. Tất cả đều là Chu Thanh Ngang làm, không liên quan gì đến Lý Phàm ta cả.”
Trong lòng Lý Phàm không có chút áp lực nào.
“Chu đạo hữu quả nhiên là chú trọng hiệu suất! Ha ha, xem ra lần sau vẫn phải làm phiền ngươi rồi!” Rất nhanh đã truyền đến tiếng khen ngợi của Hà Chính Hạo.
Lý Phàm khẽ mỉm cười có lệ với hắn.
Đáy biển, trong Thủy Tinh cung.
Chỉ mới sau nửa buổi, Tư Mã Trường Không đi ra ngoài thu thập nguyên liệu ủ rượu đã vội vã trở về.
“Ồ? Tư Mã huynh thu thập nhanh thế cơ à?” Lý Phàm không khỏi có phần ngạc nhiên hỏi.
“Ay da, đạo hữu hiểu lầm rồi.”
Tư Mã Trường Không liên tục lắc đầu giải thích: “Ta là có việc gấp xảy ra nên mới đột nhiên chạy về.”
“Tài liệu của Thiên Thanh Nhưỡng không dễ thu thập, đều chưa kịp chuẩn bị tốt. Đạo hữu mà muốn uống thì e là còn phải đợi chút thời gian nữa.” Trên mặt hắn lộ ra chút áy náy.
“Không sao đâu!” Lý Phàm khoát tay tỏ vẻ bản thân không ngại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Tư Mã huynh lại vội vội vàng vàng như vậy?” Lý Phàm lập tức có chút tò mò hỏi.
“Trên chiến trường châu Thiên Linh xuất hiện vài thứ không tầm thường, bộ ‘Phân Huyết Hóa Thân’ kia của ta không may bị phá hủy rồi. Thế nên ta phải vội vàng trở về để chế tác lại lần nữa.” Tư Mã Trường Không trả lời, trên mặt có phần bất đắc dĩ.
“Thứ không tầm thường ư?” Lý Phàm nheo mắt lại, đón Tư Mã Trường Không trở về trong Thủy Tinh cung rồi ngồi xuống.
“Đúng vậy, khi ta nhìn thấy nó cũng phải giật hết cả mình.” Có vẻ Tư Mã Trường Không đã toàn lực vận chuyển độn thuật trở về nên có hơi mệt mỏi.
Chẳng qua mới nghỉ ngơi một hồi, không biết hắn lại lấy ra một cái hũ màu đen từ chỗ nào.
Hai tay bấm quết khiến cái hũ bể tan tành.
Nháy mắt sau đó có lượng lớn huyết dịch tuôn ra từ bên trong.
Giống như mới rút ra khỏi cơ thể không lâu, vẫn còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi.
Huyết dịch lúc nhúc giữa không trung, từ từ tạo thành một hình người mờ nhạt.
Tư Mã Trường Không cũng không né tránh Lý Phàm, ngón trỏ tay phải điểm nhẹ lên ấn đường của mình, dẫn ra một giọt máu đầy màu sắc.
Sau đó hòa nó vào trong đống máu trước mặt.
Ánh sáng nhạt nhòa hiên lên, không lâu sau một phân thân hoàn toàn giống hệt Tư Mã Trường Không cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt hai người.
Tư Mã Trường Không lấy quần áo ra cho phân thân mặc vào, phân thân khẽ chắp tay với hai người rồi bay về phía của châu Thiên Linh.
Cho đến lúc này Tư Mã Trường Không mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là sắc mặt càng lộ vẻ suy yếu và tái nhợt, thậm chí còn khó đững vững nổi.
Lý Phàm thấy thế thì vội vàng đỡ hắn ngồi xuống.
Qua một hồi lâu, Tư Mã Trường Không mới trở lại bình thường.
“Đạo hữu cảm thấy thế nào?” Lý Phàm không có vội vã tìm hiểu tình hình chiến trường châu Thiên Linh, mà là hỏi han quan tâm trước.
“Không có chuyện gì, ta nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.” Tư Mã Trường Không khẽ lắc đầu, thều thào nói.
“Vậy thì tốt rồi. Thì ra thân thể này của đạo hữu là bản tôn à? Ta còn cho rằng nó chỉ là một ‘Phân Huyết Hóa Thân’ thôi.”
“Ha ha, sau khi tu hành ‘Huyết Mạch Sử Thư’ làm gì còn có bản tôn nữa.” Tư Mã Trường Không cười khổ nói: “Chẳng qua chỉ là ở nơi biển Tùng Vân này còn có tinh huyết, có thể lập tức tạo ra phân thân mới mà thôi.”
Lý Phàm nghe vậy, nhất thời thoải mái.
Chẳng qua rất nhanh hắn lại cau mày hỏi: “Ta nhìn phương pháp chế tạo phân thân này của Tư Mã huynh, hình như cực kỳ tiêu hao nguyên khí thì phải?”
“Đạo hữu nói không sai. Thế nên ta cần uống chút Thiên Thanh Nhưỡng hằng ngày để bổ sung thiếu hụt của thân thể.” Tư Mã Trường Không gật đầu nói.
“Trời ạ! Vậy ta thèm uống nhiều Thiên Thanh Nhưỡng của Tư Mã huynh như vậy, chẳng phải là...” Lý Phàm giậm chân thở dài, dáng vẻ biết vậy thì đã chẳng làm.
“Ha ha, Lý huynh không cần để ý đâu!” Tư Mã Trường Không ngược lại an ủi Lý Phàm.