Vào lúc hắn bất đắc dĩ chuẩn bị từ bỏ, một bức tranh tên là ‘Tranh mơ gặp dị thú thượng cổ’ khiến Lý Phàm chú ý.
Bức tranh này không phải tác phẩm của người thời nay, mà là một tuỳ bút của một vị đệ tử Thần Bút tông ngày xưa.
Sau khi Thần Bút tông bị Điểm Họa môn chiếm đoạt, vật phẩm bên trong tông bị phân tán khắp nơi.
Bức tranh này được một gã tán tu tình cờ có được. Tán tu ngã xuống trong đại kiếp thiên địa, vật phẩm trong nhẫn trữ vật lập tức bị cướp sạch bong.
Chỉ để lại mất thứ thoạt nhìn không có chút giá trị nào, mang theo chỉ tổ tốn diện tích, lặng lẽ nằm yên tại chỗ.
Nhẫn trữ vật không có giá trị sử dụng, bị vứt bỏ như giày cũ, tiện tay ném ở ven đường.
Phủ bụi mấy nghìn năm. lại được tu sĩ đi ngang qua phát hiện.
Theo lời vị tu sĩ Đường Bá Ôn này, bản thân hắn chính là dựa vào một luồng oán niệm nghìn năm không tiêu tan trong nhẫn trữ vật mới biết chuyện xưa năm đó.
Đương nhiên, những lý do này rất có thể là Đường Bá Ôn vì để tăng giá ‘Tranh mơ gặp dị thú thượng cổ’ mà tạo ra.
Nhưng cho dù như thế nào, bức tranh này thật sự đến từ mấy nghìn năm trước.
Bên trong miêu tả hơn trăm loại yêu thú hình dáng khác nhau, trong đó có không ít con Lý Phàm đã từng nhìn thấy trong Vẫn Tiên cảnh.
Chỗ thu hút Lý Phàm của bức tranh này là ngoài những yêu thú này, bên trong tranh còn ẩn giấu một đầu dị thú khác.
Dọc theo viền của dị thú đồ, loáng thoáng có thể nhìn thấy, trên người hơn trăm con yêu thú này, hình như có một sự tồn tại khổng lồ khác.
Nhưng chính vì cơ thể quá mức khổng lồ kia, nên căn bản không có cách nào vẽ ra được.
Chỉ có thể coi như là phụ trợ trên lưng hơn trăm con yêu thú này.
“Khổng lồ mà vô hình, tên Viết Thiên.”
Ở góc còn để lại một câu như vậy.
Loại thủ pháp sáng tác lưu bạch như thế này rõ ràng thu hút rất nhiều ý kiến của tu sĩ.
Có kiến thức rộng rãi, một câu nói toạc thiên cơ.
“Ta đây biết rõ, không phải là con đại vương bát kia sau khi chết hoá thành châu Cửu Sơn à.”
Hàm ý chế giễu trong lời nói rất nặng, nhưng quả thật cũng không phải nói bừa.
Đúng là hai chữ vương, bát.
Tên gọi là ‘Thiên’.
Tên gọi là Thiên.
“Thiên thú...”
Trong mắt Lý Phàm hiện lên một luồng sáng.
Rốt cuộc ngoại hình cụ thể của thiên thú có phải thực sự giống như con ba ba không, đến nay đã không thể nào kiểm chứng được.
Nhưng đã có cái tên cụ thể rồi thì việc tìm kiếm tư liệu có liên quan sẽ dễ dàng hơn.
Tuy hầu hết chỉ là đôi câu vài từ, nhưng cơ bản có thể xác định được vào thời kì thượng cổ xa xưa thiên thú được coi là sự tồn tại như “đồ đằng” vậy.
Dường như có liên quan chặt chẽ đến loại tín ngưỡng nào đó.
Lý Phàm trầm ngâm tư lự: “Thiên thú chắc là thuộc về Huyền Thiên giáo.”
“Trong cuộc chiến thập tông Tiên Đạo tiêu diệt Huyền Thiên giáo, thiên thú đã viên lạc, hóa thành chín núi.”
“Triệu sư tỷ đã từng nói, Thiên chi bính quyền của Huyền Thiên giáo đủ để ban ‘Ấn kí’ cho người phàm, để bọn họ nắm chắc nhiều loại thần thông mà chỉ các tu sĩ mới có thể có được.”
“Nếu đã có thể ban cho thì tự nhiên cũng có thể chiếm đoạt.”
“Có lẽ trên chiến trường châu Thiên Linh, những tu sĩ bị lục quang tỏa định đó đã mất đi năng lực phi hành, bởi nguyên nhân này nên mới lần lượt rơi xuống từ trên không.”
“Ở kiếp trước, Huyền Võng trong ký ức của ta lại là hầu như không có thể hiện ra loại năng lực ‘chiếm đoạt’ này. Để tiêu diệt những tu sĩ phản kháng lại, thường cần phải phái ‘Thiên thuật sĩ’ áo đen ra trận.”
“Tăng cường hơn về giám sát, ban thưởng...”
Một lúc sau, Lý Phàm lại lặng lẽ cau mày: “Thiên Huyền Tỏa Linh và Huyền Thiên Phong Linh có lẽ là hai mặt uy quyền ban đầu của Huyền Thiên giáo.”
“Thực ra cái gọi là ‘ban tặng’ và ‘chiếm đoạt’ đều là thay mặt cho trời, sử dụng Thiên chi bính quyền.”
Nghĩ tới điều này, Lý Phàm lấy ra một tấm ngọc giản mã hóa trống, Hóa Đạo Thạch trong ngực khẽ chuyển động.
Sơ đồ kết cấu trận pháp ‘Thiên Huyền Tỏa Linh trận’ quen thuộc trong lòng từ kiếp trước, mọi thứ được hắn ấn khắc vào trong ngọc giản.
Chỉ là Lý Phàm đã lược bỏ và sửa chữa chút ít, cố tình che giấu đi kết cấu nhỏ ở bộ phận trung tâm chính của trận pháp.
Phải mất thời gian nửa ngày mới ghi chép hoàn thành trận đồ.
Hắn cầm ngọc giản trên tay, biểu cảm không ổn định trên khuôn mặt: “Châu Thiên Linh giành được chiến thắng lớn, Vạn Tiên Minh nhìn có vẻ đang chiếm thế thượng phong. Trên thực tế tất cả biểu tượng ưu thế đều chỉ là giả dối.”
“Các Trường Sinh thiên tôn của Ngũ Lão hội, chỉ là bởi vì lời hẹn lúc ban đầu với Truyền Pháp thiên tôn nên mới không lựa chọn động thủ.”
“Thực ra, Truyền Pháp thiên tôn đã…”
Bỗng nhiên, Lý Phàm hơi sững sờ.
Hắn vỗn tưởng rằng, Truyền Pháp thiên tôn đã rời khỏi Huyền Hoàng giới. Một khi chuyện này bị bại lộ, trước mặt Ngũ Hội lão có năm vị Trường Sinh thiên tôn, Vạn Tiên Minh hầu như khó mà chống đỡ nổi. Mình tiết lộ Tỏa Linh trận ra ngoài cho Ngũ Lão hội, có lẽ có thể sẽ dẫn đến thế cục Vạn Tiên Minh nhanh chóng sụp đổ, phơi bày sự thật ngoài mạnh trong yếu của mình.
Nhưng ngay sau đó, hắn ý thức được sai lầm trong nhận thức của mình.
Kiếp trước, vào năm định neo thứ 41, Triệu sư tỷ ra tay thăm dò, cuối cùng mới xác định được Truyền Pháp thiên tôn đã tiêu sái rời đi.