Nhưng rốt cuộc Truyền Pháp rời đi khi nào thì ai cũng không hay biết.
Duy chỉ trong kế hoạch Vạn Tiên Minh lập ra để muốn phổ biến rộng rãi Thiên Huyền Tỏa Linh trận từ năm định neo thứ 24, có lẽ có thể thoáng thấy một vài manh mối.
Có điều Lý Phàm cảm thấy, các hào kiệt khi mới bắt đầu tiếp nhận đào tạo những loại trận đạo này, Vạn Tiên Minh không gấp gáp như vậy.
Hay có lẽ là bởi vì bản thân Vạn Tiên Minh cũng không cảm nhận được sự rời đi của Truyền Pháp, hoặc có lẽ bởi vì...
Lúc đó Truyền Pháp thiên tôn vẫn chưa thực sự rời đi.
“Hay là chúng ta đổ thêm dầu vào lửa, thăm dò một chút nhé.”
Lý Phàm không khỏi do dự một hồi.
Có điều sau khi cân nhắc kỹ càng, cuối cùng hắn vẫn tạm thời từ bỏ quyết định đó.
Mục tiêu chính ở kiếp này vẫn là lấy kết anh làm chủ.
Chỉ có Vạn Tiên Minh giành chiến thắng trong trận chiến của châu Thiên Linh, Ngũ Hành đại động thiên được di dời đi, Lý Phàm mới có cơ hội đến tìm tòi thăm dò hư không thần bí không ngừng nuôi dưỡng sản sinh ra Ngũ Hành động thiên.
Nếu như Vạn Tiên Minh bị đánh bại, trong tình cảnh nước mất nhà tan hắn ngược lại không có không gian hoạt động tự do.
“Nhưng cũng không thể gây chút áp lực nào cho Vạn Tiên Minh. Nếu không Ngũ Lão hội sẽ liên tục thua trận, Vạn Tiên Minh cho rằng đối phương thực sự yếu đuối không chịu nổi một kích, nên căn bản không cần di dời Ngũ Hành đại động thiên. Điều đó có hơi xấu hổ.”
Trầm tư hồi lâu, Lý Phàm bóp nát miếng ngọc giản mã hóa trong tay thành bột vụn.
Lại lấy ra một tấm ngọc giản trống khác, ghi chép lại.
Lần này, còn xóa sạch trận pháp của bộ phận trung tâm, chỉ giữ lại kết cấu khu vực trận pháp ngoài cùng.
“Cái gọi là thấy mầm biết cây. Ngũ Lão hội ắt hẳn không thiếu nhân tài trận đạo, dựa vào một phần trận pháp mà ta tiết lộ thì có lẽ không thể nào hoàn toàn phá giải được Tỏa Linh trận được.”
“Nhưng chắc không phải là vấn đề để chống lại nó.”
Lý Phàm vất vả hoàn thành kiệt tác, ánh mắt khẽ động, hắn cất miếng ngọc giản mã hóa vào nhẫn trữ vật riêng.
Ba ngày sau.
Lý Phàm lại lần nữa gặp mặt gián điệp của Ngũ Lão hội.
“Chu đạo hữu, ngươi nói thế nào?”
Khi Lý Phàm vừa xuất hiện, hắn gấp không chờ nổi liền hỏi.
“Bọn ta có thể lấy được bản vẽ.” Lý Phàm trực tiếp nói.
Tu sĩ Ngũ Lão hội sững sờ trong chốc lát, sau đó trên khuôn mặt họ hiện vẻ mừng như điên khó tin nổi.
Có điều ngay sau đó, Lý Phàm giội cho hắn một chậu nước lạnh: “Chẳng qua chỉ là kết cấu trận pháp bên ngoài...”
“Hơn nữa, còn là phiên bản gốc. Sau này trải qua không biết bao nhiêu lần suy luận và thay đổi, e rằng Huyền Thiên Phong Linh trận này đã hoàn toàn thay đổi rồi.”
“Chỉ có thể dùng nó làm tư liệu tham khảo cho mọi người.”
Lý Phàm thản nhiên nói.
Tu sĩ Ngũ Lão hội nghe thấy lời này thì có chút thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, hắn lấy lại tinh thần.
Có thể có được sơ đồ kết cấu phần bên ngoài trận pháp gốc đã là một công lớn rồi.
Điều này cũng khá hợp lý, là kết quả nằm trong dự liệu.
Suy cho cùng mức độ bảo mật của ‘Huyền Thiên Tỏa Linh trận’ cao đến mức có thể xếp vào hạng đầu trong số các bí mật của Vạn Tiên Minh.
Ngũ Lão hội đã tổn thất vài gián điệp ẩn náu nhưng đều không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì.
Nếu như vị đứng trước mặt này có thể ôm đồm nhiều việc, dễ dàng đáp ứng.
Vậy thì e rằng hắn sẽ phải hoài nghi, liệu đây có phải là một cạm bẫy.
Hoặc là có phải vị trước mặt này chính là Truyền Pháp thiên tôn không.
“Không sao, có trận đồ gốc cũng rất tốt.”
Trong lòng tu sĩ của Ngũ Lão hội tràn đầy mong đợi, nhìn Lý Phàm nói: “Các ngươi có điều kiện gì?”
Lý Phàm trầm giọng nói: “Giá trị của trận đồ, tin rằng trong lòng các ngươi cũng hiểu rõ, ta không cần phải nói nhiều, căn bản không thể nào cân đo đong đếm bằng độ cống hiến được.”
“Có điều, yêu cầu của bọn ta cũng rất đơn giản?”
Ánh mắt Lý Phàm xa xăm, lộ ra dáng vẻ thâm sâu khó lường: “Ngũ Lão hội các ngươi cần phải phối hợp với hành động của bọn ta vào những thời điểm cần thiết.”
Gián điệp của Ngũ Lão hội hơi sững sờ, sau đó cau mày tiếp tục hỏi: “Đây là có ý gì?”
Lý Phàm không đáp ứng, chỉ lo việc của mình, nói tiếp: “Với uy lực của ‘khế ước’, ta tin các ngươi sẽ không nuốt lời.”
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đưa ra yêu ra yêu cầu quá mức quá đáng.”
“Vào thời khắc then chốt, nhiều nhất là ở một châu, cần phải có sự ra tay giúp đỡ của Ngũ Lão hội các ngươi.”
Gián điệp của Ngũ Lão hội rơi vào im lặng.
“Đợi một chút.” .
Hắn quay lưng đi rồi khép mắt lại, dường như đang xin chỉ thị của cấp trên.
Một lúc lâu sau, hắn mới quay người lại, mồ hôi đầm đìa.
“Bọn ta đồng ý cuộc giao dịch này.”
“Mất bao lâu thì các ngươi có thể lấy được trận đồ?” Gián điệp của Ngũ Lão hội không đợi được Lý Phàm lên tiếng, vội vàng hỏi.
Lý Phàm trầm ngâm do dự trong giây lát, đáp: “Ít nhất cũng phải mất thời gian hai mươi ngày.”
Bên kia lập tức có chút lo lắng nói: “Chậm quá rồi! Trên chiến trường thay đổi như vũ bão. Hơn hai mươi ngày, ai mà biết được…”
Nói được một nửa, hắn đột nhiên ngừng lại.
Trực tiếp nói: “Bọn ta không đợi được lâu như thế!”