Một khi rảnh rỗi, sẽ đi tuần tra các đảo nhỏ ở biển Tùng Vân.
Chỉ trong vòng ba bốn ngày, đã tiếp xúc với mấy trăm người có thân phận địa vị khác nhau.
Như vậy, cho dù Ngũ Lão hội muốn dò xét nguồn tin tức của hắn, dấu vết của cái gọi là “Phúc Thiên Minh”.
Cũng gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Huống chi, cho dù Ngũ Lão hội có thủ đoạn thông thiên, thật sự bắt tất cả những người này, truy hồn đoạt phách, cũng chắc chắn sẽ không tra ra điều gì.
Có lẽ bọn họ nằm mơ cũng sẽ không ngờ tới, các loại tuyệt mật của Vạn Tiên Minh đều chỉ tới từ chính Lý Phàm!
Tới ngày thứ năm, Lý Phàm mang theo trận đồ không hoàn chỉnh, một mình đi tới Vạn Tàng các trên đảo U Lan.
Trong mật thất sâu nhất, hắn gặp được người tiếp nhận giao dịch lần này.
Vẫn mặc áo đen và che mặt.
Nhưng Lý Phàm lại có thể nhận ra, không phải là vị tu sĩ lần trước.
“Tốt lắm! Chu đạo hữu rất giữ chữ tín, mà chúng ta cũng sẽ không khiến đạo hữu thất vọng.” Tu sĩ áo đen nhìn thấy Lý Phàm tới đúng hẹn, lên tiếng khen ngợi.
Lý Phàm lại hỏi tình hình của tên gián điệp Ngũ Lão hội khi trước.
Tu sĩ áo đen nói với giọng điệu trịnh trọng: “Vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn đã lựa chọn hy sinh bản thân. Đây là kết cục của bọn ta, cũng là vinh hạnh bọn ta.”
Rất rõ ràng, người tan biến trong ánh sáng vàng mà Lý Phàm nhìn thấy ngày đó thật sự là đã thân tử đạo tiêu rồi.
Dùng sinh mệnh của bản thân làm cái giá phải trả, đổi lấy khế thư có ấn ký của năm vị thiên tôn.
Điều kỳ lạ duy nhất là, trên bầu trời lại không xuất hiện dị tượng, cũng không biết là nguyên nhân gì.
Lý Phàm gật đầu, không nói gì mà giao ra trữ vật giới có ngọc giản mã hóa.
Tu sĩ áo đen thu vào một cách trịnh trọng, nói: “Phiền đạo hữu chờ ở đây một lát.”
Dứt lời, hắn mang theo nhẫn rời đi, không biết đi nơi nào.
Lý Phàm nhắm mắt kiên nhẫn chờ đợi.
Thật ra Lý Phàm không lo lắng về sự an toàn của phân thân này.
Một mặt là vì sự tồn tại của khế ước màu vàng, ước định song phương không được làm tổn hại lẫn nhau.
Mặt khác, “Chu Thanh Ngang” hiện tại đang thể hiện, hắn là một thành viên trong Phúc Thiên hội, một tổ chức khổng lồ ẩn sâu trong Vạn Tiên Minh.
Hơn nữa hắn còn là cách duy nhất để liên lạc với Phúc Thiên hội.
Trừ khi Ngũ Lão hội đã định đoạn tuyệt với Phúc Thiên hội, từ nay về sau sẽ không có được cơ mật của Vạn Tiên Minh từ nơi đó.
Nếu không Ngũ Lão hội, sẽ không ra tay với Lý Phàm.
Đặc biệt là trong tình huống dù bọn họ có tìm hiểu thế nào, cũng không thể tìm được bất kỳ thông tin nào về Phúc Thiên hội, thần bí đến cực điểm.
Hơn nữa hiện tại Ngũ Lão hội đang khai chiến với Vạn Tiên Minh, chắc chắn sẽ không gây thêm thù.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ, Ngũ Lão hội ra chiêu xấu, dùng các loại kỳ vật như “Chân Thực Dụ Quả” để ép buộc kích động Lý Phàm.
Vì vậy trong lúc chờ đợi, Lý Phàm cũng không thả lỏng cảnh giác, sẵn sàng từ bỏ phân thân này bất cứ lúc nào.
Hiệu suất của Ngũ Lão hội rất nhanh.
Chỉ mất thời gian một chén trả, tên tu sĩ áo đen kia đã trở lại mật thất.
Dù hắn cố gắng che dấu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự phấn khích trong lòng hắn một cách mơ hồ.
“Thủ đoạn của quý phương quả nhiên kinh người, tại hà bội phục!”
“Đây là thứ chúng ta đã hứa, xin đạo hữu kiểm tra và nhận cho.”
Nói xong, tu sĩ áo đen đưa ra một viên đá màu trắng.
“Đây là...” Hai mắt Lý Phàm chợt lóe.
Cũng may kiến thức của hắn rộng rãi, sau khi lục lọi trong trí nhớ về sự tồn tại của Hóa Đạo thạch, lập tức biết được viên đá màu trắng này là vật gì.
“Không Minh Thạch Mẫu”.
Vật liệu trữ vật tinh khiết tự nhiên.
Hẳn là không gian trữ vật, lớn hơn nhẫn trữ vật bình thường. Còn có thể bị tu sĩ hấp thu luyện hóa, tồn tại trong cơ thể.
Cũng là vật cần thiết để tạo ra pháp bảo không gian, vô cùng quý, về cơ bản là vô giá.
Vật ấy không nằm trong danh sách vật tư mà Lý Phàm đưa ra, rõ ràng là đưa cho Lý Phàm, chỉ đơn giản là làm thiết bị lưu trữ.
Lý Phàm khẽ gật đầu, lập tức há miệng, nuốt Không Minh Thạch Mẫu vào trong bụng.
Nhưng không vội luyện hóa, mà kiểm tra thứ ở bên trong trước.
Đương nhiên, Ngũ Lão hội sẽ không thiếu số lượng, một vạn Ngộ Đạo đan, ba trăm Phổ Hiền Chân Chu, ba Nhân Đạo Tinh Trần...
Tất cả đều giống với khế ước.
Lý Phàm tập trung sự chú ý vào một bức tượng tản ra ánh sáng rực rỡ năm màu, đang lơ lửng ở trung tâm các vật phẩm.
Tạo hình của bức tượng rất kỳ lạ.
Năm mặt mười tay lại dùng chung một thân thể.
Biểu cảm trên mỗi khuôn mặt đều không giống nhau.
Có khuôn mặt gục xuống, trách trời thương dân.
Có khuôn mặt tràn đầy nghiêm nghị, mắt giận nhìn thẳng.
Mà một khuôn mặt trong đó thì chân mày khẽ cau, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu. Nhìn kỹ lại loáng thoáng có thể nhìn thấy vẻ phong tình muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, yêu nhiêu mị hoặc của nàng.
Đúng là Triệu sư tỷ.
Đầu tiên trong lòng Lý Phàm chợt nóng lên, không kiềm được đủ loại suy nghĩ kiều diễm chợt dấy lên.
Trong thoáng chốc, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nói khẽ nhỏ nhẹ của Triệu sư tỷ vang lên bên tai.
“Không đúng!”
Trong lòng Lý Phàm bỗng nhiên tỉnh táo, thoát khỏi từ trong ảo cảnh, trong nháy mắt kinh hãi chảy một thân mồ hôi lạnh.