Lại nhìn lên, nào có nhiều sinh động thần sắc như vậy?
Trên bức tượng mười tay chỉ là năm khuôn mặt thấy không rõ dung mạo mà thôi.
“Đây là?” Lý Phàm giả vờ trấn định, lấy ra bức tượng mười tay.
Sau khi tu sĩ áo đen nhìn thấy bức tượng năm màu trong tay Lý Phàm, mặt lộ vẻ cuồng nhiệt giải thích cho Lý Phàm: “Đây là tượng thiên tôn hiển thế, còn là loại phẩm cấp cao nhất.”
“Nó là hiển hóa ý chí của năm vị thiên tôn đại nhân. Tuy là thông qua nó vẫn không thể trực tiếp yết kiến chư vị thiên tôn nhưng lại có thể lấy được liên lạc với ‘Ngũ Xu viện’.”
“Các thiên tôn đại nhân thường sẽ không nhúng tay vào tục sự nhân gian. Mọi chuyện đều là do Ngũ Xu viện thay thế thống lĩnh.”
“Lúc hành động của đạo hữu các ngươi cần Ngũ Lão hội bọn ta phối hợp thì có thể trực tiếp truyền đạt tin tức cho Ngũ Xu viện thông qua tượng thiên tôn.”
“Chỉ có một cơ hội sử dụng, sau khi dùng hết bức tượng sẽ tự động biến mất.”
...
Lý Phàm nghe lời giải thích của đối phương, chầm chậm gật đầu.
Lại nhìn tỉ mỉ cẩn thận bức tượng mười tay, Lý Phàm mới thu hồi nó vào trong ‘Không Minh thạch mẫu’.
Giao dịch hoàn thành, Lý Phàm đang muốn rời đi.
“Đạo hữu chậm đã!”
Lại nghe tu sĩ áo đen chợt lên tiếng ngăn cản hắn.
“Sao vậy?” Lý Phàm híp mắt, mặt lộ vẻ không tốt.
Tu sĩ áo đen vội vàng xua tay: “Ha ha, đạo hữu đừng hiểu lầm. Thực ra còn có một chuyện nhỏ muốn nhờ đạo hữu giúp đỡ. Đương nhiên, thù lao cũng tuyệt đối không thiếu được!”
“Chuyện gì?” Sắc mặt Lý Phàm thoáng hoà hoãn, lạnh nhạt hỏi.
Tu sĩ áo đen lập tức đưa qua một tờ giấy, Lý Phàm nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết mấy hàng chữ nhỏ.
Đại ý là đại khái hơn một năm trước, Vạn Tiên Minh đã đào ra được một tu sĩ ngủ say từ trong di tích Tử Tiêu tông thượng cổ.
Ngũ Lão hội muốn thỉnh cầu Phúc Thiên hội ra mặt giúp tìm hiểu thân phận thật và vị trí nơi ở hiện tại của tu sĩ này.
Tử Tiêu tông.
Mấy chữ quen thuộc đập vào mắt làm cho trong lòng Lý Phàm hơi động.
“Đây là chuyện nhỏ?” Không lộ ra dị dạng, Lý Phàm hừ lạnh, đầu ngón tay bốc lên hỏa diễm thiêu huỷ tờ giấy.
Tu sĩ áo đen ngượng ngùng cười.
“Tận lực mà làm thôi. Bọn ta cũng không dám đánh cược. Độ khó của chuyện này không dưới trận đồ.”
Lý Phàm xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói vang vọng trong mật thất.
Tu sĩ áo đen nghe vậy, mắt lộ ra vẻ suy tư.
--
Trên đường trở về, Lý Phàm đặc biệt cảnh giác. Nói cho cùng lúc này cũng coi như là mang trọng bảo trên người, không thể không đề phòng.
May mà điều kiện trị an của Vạn Tiên Minh coi như không tệ, không xảy ra chuyện giết người đoạt bảo gì.
“Chu Thanh Ngang” thuận lợi trở về Tùng Vân tiên thành.
Mãi đến lúc này khi đã hoàn toàn an toàn, trong lòng hắn mới truyền đến cảm ứng.
Giao dịch khế ước hoàn thành.
Điều lệ hai bên không được thương tổn lẫn nhau ước định trong khế ước cũng mất hiệu lực vào lúc này.
Tiếp đó, một cảm giác buồn bã mất mát tự dưng sinh ra, dường như trong cơ thể có cái gì đó bỗng dưng biến mất không thấy.
Lý Phàm cảm ngộ rất lâu đều không thể hiểu rõ hình thức tồn tại của lực lượng “khế ước”, chỉ đành lắc đầu coi như thôi.
Không vội vàng kiểm tra thu hoạch lần giao dịch này trong ‘Không Minh thạch mẫu’, Lý Phàm nghĩ tới thỉnh cầu của Ngũ Lão hội vừa rồi trước tiên.
Trong nháy mắt khi nghe mấy từ như “Tử Tiêu tông”, “tu sĩ ngủ say”, thứ lóe lên đầu tiên trong đầu hắn cũng là ba chữ “Chương Thiên Mạch” này.
Trên thực tế, Vạn Tiên Minh khai quật di tích tông môn thượng cổ khắp nơi, hắn cũng biết chuyện tu sĩ ngủ say bình thường này.
Vào năm neo định thứ 11, chuyện hắn ủy thác Tiêu Tu Viễn tìm kiếm Tiểu Dược Vương đỉnh vẫn chậm chạp không nhận được câu trả lời, thế là lập tức đến cửa hỏi thăm.
Tiêu Tu Viễn kể lại một màn bản thân nhìn thấy cho hắn, cũng nói ra suy đoán của chính mình.
Lý Phàm bèn nhờ hắn giúp đỡ tìm hiểu thân phận của tu sĩ thượng cổ này.
Đáng tiếc nhoáng lên hai năm qua đi nhưng đều không có kết quả phản hồi.
Bởi vậy có thể thấy được sự khác thường của chuyện này.
Tiêu Tu Viễn mơ hồ có thể là tu vi Hợp Đạo, phân thân còn trải rộng các nơi Vạn Tiên Minh, tin tức linh thông.
Lại bất lực với chuyện này...
“Có lẽ không nhất định là Chương sư huynh.”
“Chương sư huynh tu hành Tử Đan Niết Bàn Pháp, không ngừng luân hồi, bây giờ hẳn đã chuyển thế thành tên ‘cuồng võ’ kia.”
“Pháp môn vô thượng như vậy sẽ không có chỗ sơ hở lớn như vậy.”
“Nếu cùng lúc chuyển thế, thân thể của ta còn tồn tại trên đời thì chẳng khác nào là để lộ mệnh môn ra ngoài.”
Sau khi trải qua phân tích, Lý Phàm lại phủ định suy đoán trước đó.
“Vậy thì ngoài Chương sư huynh ra, Tử Tiêu tông còn ai có thể tồn tại đến nay chứ?”
Càng nghĩ Lý Phàm càng không thể nghĩ ra nguyên nhân gây ra.
Phải biết rằng vào thời kỳ thượng cổ, Tử Tiêu tông chỉ là môn phái nhị lưu.
Trong môn không có cường giả Trường Sinh cảnh tọa trấn, ngay cả tu sĩ Hợp Đạo cũng chỉ có mấy người ít ỏi.
Dựa vào ký ức cỷa phụ thân Lý Trần lúc trước, những trưởng bối trong tông môn thực sự không giống như là có thể vượt qua vạn cổ, tồn tại đến nay.
“Hiện tại bản tôn ngoài thân phận ‘tu sĩ Thiên Cơ tông’ ra, trên người cũng không mang bất cứ đồ vật gì, tạm thời không liên lạc được với Tiêu Tu Viễn.”