“Vẫn là chờ sau đại chiến lại nói.”
Lý Phàm trầm ngâm một hồi, tạm thời bỏ xuống việc này.
Lấy ra một viên ‘Nhân Đạo Tinh Trần’ từ trong thạch mẫu đặt trước mặt.
Sau khi Lý Phàm nuốt thêm một viên Ngộ Đạo đan mới kiểm tra.
Viên đá màu đen nhìn qua thường thường không có gì lạ lại tản ra ánh sao màu bạc.
Lấy thần thức chạm vào, trong nháy mắt vô số hình ảnh hiện lên trong đầu.
Đó là chuyện xưa của một nữ tu sĩ lòng mang đại nghị lực, trải qua năm trăm năm tu hành, cuối cùng thực hiện “người thương hồi tâm chuyển ý”.
Không cần nói rườm rà, chính là tục sự thích mà không được bình thường trên thế gian.
Chỉ là khác với kết cục của rất nhiều chuyện xưa, vị nữ tu sĩ này cuối cùng lấy thăng thành sao trời làm đại giới khiến cho nam tu sĩ mình tương tư đơn phương cuối cùng yêu mình.
Đồng thời sau đó trong quãng đời còn lại, mỗi ngày ngước đầu nhìn lên tinh không, không ngừng rơi lệ, tràn đầy hối hận.
Lý Phàm mặt không cảm xúc, quyết đoán đổi một viên khác.
Chuyện xưa ẩn chứa trong viên ‘Nhân Đạo Tinh Trần’ này hơi bình thường hơn.
Đó là một vị tu sĩ bởi vì sau khi tận mắt nhìn thấy thảm trạng người thân nhất vì tư chất không đủ mà trước sau vẫn không thể loại bỏ khí độc trong cơ thể, vô duyên với con đường tu hành, chỉ mới mấy chục năm đã tới tấp thọ tận chết già.
Hắn lập chí nguyện phải để người trong thiên hạ đều có thể tùy tâm tu hành.
Tiếc là nguyện cảnh này quá lớn, chậm chạp không cách nào thực hiện.
Sau đó hắn lấy lui mà cầu chuyện khác, phạm vi từ “người trong thiên hạ” đổi thành “người trong gia tộc”.
Vị tu sĩ này thăng nhập thương khung, gia tộc của hắn từ đó về sau xuất hiện lớp lớp thiên tài.
Chỉ dùng không đến trăm năm đã nhảy lên mà trở thành thế lực khổng lồ hạng nhất nơi đó.
“Nghịch chuyển tư chất à...”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một luồng tinh quang, linh lực hội tụ trong lòng bàn tay, thình lình dùng lực.
Viên đá màu đen nhất thời bị nắm nát, mà tất cả ánh sao màu bạc đều bị Lý Phàm hấp thu.
Trong phút chốc, rất nhiều cảm ngộ tuyệt không thể tả ào ào xộc thẳng lên đầu.
Thiên địa chi lý tổng hợp đan xen dệt thành một tấm cự võng, tạo thành trật tự thiên địa dựa vào để chuyển động.
Một sợi trong đó trong mắt Lý Phàm lúc này đặc biệt sáng chói.
Có thể chạm tay vào, ngay cả hoa văn huyền ảo đến cực điểm phía trên giống như cũng có thể thấy rõ.
Trong chớp mắt, sợi “dây mảnh” này chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của Lý Phàm.
Mà “dây mảnh” cũng trở nên to lớn như cự trụ chống trời.
Khí tức mỹ diệu truyền đến từ phía trên làm cho Lý Phàm say mê trong đó. Rất nhiều chuyện khó mà lý giải được trước kia giờ đây trong thoáng chốc này cũng đã rõ ràng trong lòng.
Lý Phàm còn phát hiện, trên người mình như có ngàn vạn sợi tơ nối liền với cự trụ.
Nhìn chăm chú những sợi dây như ẩn như hiện, hư thực khó phân biệt này, một điều hiểu ra bỗng hiện lên trong lòng Lý Phàm.
Tuy trước mắt mình nhìn qua giống như khôi lỗi mà “cự trụ” thông qua dây mảnh thao túng.
Nhưng sẽ có một ngày, nếu lực lượng của mình đủ cường đại, chưa hẳn không thể lấy dây mảnh làm ràng buộc thay đổi ngược lại cự trụ.
“Đây chính là nghịch thiên địa chi lý ư...”
Vui sướng vô tận xông lên đầu, ngay cả thân thể Lý Phàm đang bế quan ở rãnh sâu nơi sâu trong biển Tùng Vân lúc này cũng không nhịn được run rẩy lên vì hưng phấn.
Luân hồi muôn đời, pháp môn trường sinh tâm tâm niệm niệm lúc này gần ngay trước mắt.
Tuy biết chênh lệch với chính thức làm được vẫn như trời và đất.
Tuy là thiên tôn giới này, nghịch thiên địa chi lý lấy được cũng chỉ là cảnh giới Ngụy Trường Sinh.
Nhưng thu hoạch lúc này vẫn làm cho Lý Phàm sinh ra một cảm giác thỏa mãn lớn lao.
Tâm thần đắm chìm, không biết năm tháng trôi qua.
Sau khi ‘Nhân Đạo Tinh Trần’ tiêu hao gần hết, hắn từ trong đốn ngộ tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Ngơ ngẩn dư vị hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Theo bản năng kiểm tra thời gian, Lý Phàm hoảng sợ phát hiện, thời gian “một lát” trong cảm giác của mình thế mà bên ngoài đã gần một năm trôi qua.
“Cũng khó trách cường giả Trường Sinh cảnh lười quản tục sự thế gian, giờ đây ta mới biết cái gì là tu hành không năm tháng chân chính.”
“Đây vẫn chỉ là nhìn trộm từ thị giác không hoàn toàn ta mượn từ ‘Nhân Đạo Tinh Trần’.”
“Nếu như thật sự có thể nhìn hết thiên địa chi lý, trầm mê trong đó, sợ là một lần bế quan phải tốn hết mấy chục năm.”
Lý Phàm nhịn được thầm cảm thán.
Dư vị hồi lâu, Lý Phàm bắt đầu xem xét chuyện xảy ra bên ngoài trong một năm hắn bế quan.
Linh phù truyền tin của “Chu Thanh Ngang” gần như phải bị tin tức đám người Hà Chính Hạo gửi tới lấp đầy.
Lý Phàm không vội trả lời mà là lựa chọn xem xét trọng điểm.
Đại chiến châu Thiên Linh vẫn chưa kết thúc.
Nhưng đã hòa hoãn không ít.
Cho nên các tu sĩ có thể biết được một số tin tức truyền về từ trên chiến trường.
Hiệu quả của trận đồ Huyền Thiên Tỏa Linh trận Lý Phàm nộp lên tương đối nhanh chóng.
Chỉ mới vào ngày thứ mười sau khi hoàn thành giao dịch, trong một trận chiến bất ngờ quy mô trung đẳng.
Vạn Tiên Minh tính toán lặp lại chiêu cũ, sử dụng Thiên Huyền Toả Linh trận nghiền áp, ngược sát đội ngũ tu sĩ Ngũ Lão hội.