“Vẫn còn ít lắm! Một lần hô giá, mười sáu vạn độ cống hiến!”
“Thích cần thì cần!”
Không nghĩ tới lòng tham của Chu Thanh Ngang còn lớn hơn mình, mở miệng là tăng giá lên gấp đôi.
Hà Chính Hạo nhất thời trợn mắt há mồm.
Song một lúc sau, hắn lấy lại tinh thần, cười khổ khuyên nhủ: “Chu đạo hữu, có lẽ ngươi mới tỉnh lại từ trong bế quan nên không hiểu rõ giá thị trường hiện giờ.”
“Chức vị ‘Đan dược chất kiểm sư’ này nhiều nhất chỉ có thể bán tám vạn. Suy cho cùng cũng không phải chỉ có một mình biển Tùng Vân chúng ta đang bán, người khác lựa chọn chúng ta cũng chỉ vì giá cả nơi này rẻ, có thể mua để coi như bàn đạp mà thôi.”
“Ngươi thoáng cái tăng lên gấp đôi...”
Hà Chính Hạo lắc đầu: “Có số tiền này, vì sao người khác không đi châu La Yên hoặc là nơi phồn hoa hơn còn lại?”
Cao Viễn cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Lý Phàm cười mỉa đánh giá hai người, mắt lộ vẻ châm chọc: “Ta không hiểu tình hình? Lẽ nào hai người cho rằng trong khoảng thời gian ta bế quan thì hoàn toàn không biết gì chuyện xảy ra bên ngoài à? Ta thấy bây giờ là hai người các ngươi không làm rõ được tình huống đấy!”
Kiểu ra vẻ ta đây của “Chu Thanh Ngang” lại khác một trời một vực phong cách hành sự lúc trước.
Mà Chu Thanh Ngang tương đối ổn trọng, cũng không phải loại người bắn tên không đích.
Chẳng lẽ nói...
Cao Viễn và Hà Chính Hạo liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Tục ngữ nói không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, chỉ một câu đơn giản như vậy đã hù doạ hai người.
Hà Chính Hạo khom người thăm dò trước, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chu đạo hữu, chuyện này lại nói từ đâu?”
“Chu Thanh Ngang” không trả lời, chỉ liếc nhìn Cao Viễn bên cạnh.
Trong mắt Cao Viễn lóe lên một tia giận dữ nhưng rất nhanh vẫn miễn cưỡng đè xuống, lộ ra vẻ mặt vui cười, cũng bày ra tư thái lĩnh giáo.
Lúc này Lý Phàm mới chậm rãi lên tiếng: “Đại chiến châu Thiên Linh đã chuẩn bị kết thúc, chiến sự sắp lắng lại. Hành động mua đi bán lại quan chức nhân thời kỳ đặc biệt lúc chiến cuộc hỗn loạn không có người quản hạt của mấy người các ngươi đã sắp phải chấm dứt rồi!”
Lời này vừa ra, vẻ mặt Cao Viễn và Hà Chính Hạo đều tràn đầy kinh hãi.
Lần này không phải là giả đấy chứ.
Sau cơn kinh hãi ngắn ngủi, hai trong mắt người đều lộ ra một tia không tin.
Hà Chính Hạo bèn vội vàng hỏi: “Chuyện này hoàn toàn không có chút phong thanh nào, làm sao Chu đạo hữu lại biết?”
“Không phải bọn ta không tin đạo hữu, thực sự việc liên quan đến đại sự của Tiên Minh, đạo hữu nhất định không thể nói bừa.” Cao Viễn cũng giúp đỡ nói.
“Làm sao biết?” Chu Thanh Ngang liếc nhìn hai người, mắt lộ hàn quang.
“Tự nhiên là Bí sứ đại nhân truyền tấn nói cho ta!”
“Bí sứ đại nhân!”
“Bí sứ đại nhân!”
...
Âm thanh của Chu Thanh Ngang không lớn, rơi vào trong tai hai người Hà Chính Hạo lại hệt như một tia sét.
Hà Chính Hạo đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch: “Bí sứ đại nhân xuất quan rồi? Sao ta không biết?”
Cao Viễn cũng mặt đầy kinh hãi, dáng vẻ khó mà tin được.
Tiếp đó Chu Thanh Ngang lại làm cho bọn họ hòa hoãn lại phần nào.
“Trước mắt Bí sứ đại nhân vẫn chưa xuất quan...” Chu Thanh Ngang thản nhiên nói.
“Nhưng nếu như có vài người cho rằng động tác nhỏ của bọn họ có thể giấu được Bí sứ đại nhân đang bế quan, vậy thì cũng không khỏi có hơi buồn cười...”
Trong lời Chu Thanh Ngang như có ám chỉ, ánh mắt đảo hai người trong sân.
Hà Chính Hạo chột dạ ngượng ngùng nói: “Chúng ta đều biết Bí sứ đại nhân thủ đoạn thông thiên, chắc chnaws không có lá gan lừa gạt lão nhân gia hắn!”
Cao Viễn cũng không còn dáng vẻ tính sẵn trong lòng như ban nãy, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, nhìn thấy dáng vẻ khác thường sau khi xuất quan lần này của Chu Thanh Ngang càng nghĩ nhiều hơn.
Nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng, kinh hãi không thôi.
Não hoạt động nhanh chóng, suy nghĩ đối sách, thân thể lại máy móc phụ họa Hà Chính Hạo.
Lý Phàm thấy hai người này vẫn còn mạnh miệng, trong lòng cười khẩy.
Sau đó âm thanh chợt cao lên mấy lần, nổi giận nói: “Hai người các ngươi lén Bí sứ đại nhân tham ô tiền vốn mộ tự; nhân lúc đại nhân không có mặt tùy ý làm bậy; coi phép tắc Tiên Minh không ra gì, mua quan bán tước, thu hoạch món lợi kếch xù...”
“Lẽ nào hai người các ngươi cho rằng những việc này có thể giấu được Bí sứ đại nhân thần thông quảng đại?”
“Sao các ngươi lại hồ đồ như vậy!”
Hà Chính Hạo như bị sét đánh, cả người lung lay, không ngừng run rẩy.
Sắc mặt Cao Viễn cũng trắng bệch, há to miệng nhưng lại không nói ra được nửa lời.
“Hừ, đừng thấy Bí sứ đại nhân nhìn từ bề ngoài chỉ là tu vi Kim Đan, nhưng hẳn các ngươi đều hiểu mức độ đáng sợ thực tế của đại nhân.”
“Tuy chưa nói tới việc chân không bước ra khỏi nhà vẫn có thể biết rõ chuyện thiên hạ. Nhưng chuyện xấu trong biển Tùng Vân nho nhỏ này há có thể giấu được pháp nhãn của lão nhân gia hắn?” Lý Phàm tự biên tự diễn nói.
“Từ lần Hà đạo hữu ngươi nuốt riêng tiền vốn chiêu mộ không người nhận, Bí sứ đại nhân đã để mắt tới ngươi.”
Hà Chính Hạo nghe vậy, hai chân mềm nhũn, nhất thời ngồi liệt trên mặt đất.
“Ta...” Hà Chính Hạo há mồm muốn biện giải cho mình lại thấy miệng đầy đắng chát, có miệng cũng khó trả lời.