“Chu Thanh Ngang” khẽ than: “Chẳng qua lão nhân gia hắn không để ý chút cống hiến độ này. Ngươi lại là tu sĩ đầu tiên theo sau hắn từ khi hắn tỉnh lại đến nay. Cho nên Bí sứ đại nhân cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.”
“Xem như thù lao làm lụng vất vả của Hà Chính Hạo ngươi.”
“Nhưng tiếp đó những chuyện ngươi đã làm trong hai năm này thực sự quá làm cho Bí sứ đại nhân hắn thất vọng.”
Giọng điệu “Chu Thanh Ngang” lạnh lùng nói: “Mua quan bán tước có sai không? Nhiều người trong Vạn Tiên Minh làm như vậy, Bí sứ đại nhân cũng không phải không hiểu nhân tình thế thái, sao lại sẽ ngăn cản các ngươi?”
“Nếu ngươi thẳng thắng xin Bí sứ đại nhân, mượn việc này vơ vét của cải. Nói không chừng lão nhân gia hắn sẽ còn giúp ngươi một tay đấy!”
“Nhưng ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên tự chủ trương hết mọi chuyện. Độ cống hiến ngươi đạt được khi buôn bán đủ loại chức vị sợ là không dưới trăm vạn đâu nhỉ.”
“Nhưng từng có lần nào báo cáo cho Bí sứ đại nhân chưa? Những chuyện này dù sao cũng là làm trái phép tắc Tiên Minh, nếu có ngày sự việc đã bại lộ, bên trên trách tội chắc chắn sẽ lấy Bí sứ đại nhân có chức vụ cao nhất thành Tùng Vân ra làm người có tội.”
“Các ngươi tham ô thì cũng thôi đi, vậy mà muốn để Bí sứ đại nhân làm con cừu thế mạng cho các ngươi, thật đúng là lòng dạ hiểm độc!” Chu Thanh Ngang nghiêm nghị nói.
Hà Chính Hạo ngồi liệt trên mặt đất lúc này trong lòng uất ức vô cùng.
Hắn vốn muốn phản bác nói, không phải trước khi đi Bí sứ đại nhân đã dặn đi dặn lại, bảo mình không có chuyện quan trọng thì tuyệt đối đừng quấy rầy sao?
Lại nói, loại chuyện tham ô trái luật này lại nào có đạo lý báo cáo lên cấp trên? Sợ là chết không đủ nhanh hả?
Nhưng dù có vạn bất đắc dĩ, lúc này cho dù nói ra miệng cũng vô dụng.
Nhớ lại những gì mình đã làm ra trong hai năm này, Hà Chính Hạo nhất thời cũng như đang ở trong mộng.
Độ cống hiến trước kia cực khổ kiếm được, trân quý vô cùng, trong mắt hắn lại đã biến thành từng chuỗi con số.
Đã mất đi giá trị so sánh thực tế.
Dù là nháy mắt tiêu hơn mười vạn độ cống hiến, hắn cũng không mảy may cảm thấy đau lòng.
Hắn nắm giữ độ cống hiến kếch xù, tâm tính cũng sinh ra thay đổi trong lúc bất tri bất giác.
Vốn dĩ thề muốn đi theo sau lưng Bí sứ đại nhân có thể là Trường Sinh thiên tôn ngã xuống cảnh giới, xông xáo ra một phen sự nghiệp.
Nở mày nở mặt trở về châu Thiên Vũ, trở về tốt đẹp với Hành Nhược Thủy...
Nhưng theo thời gian trôi qua, chính mình lại đánh mất phương hướng trong những lời tâng bốc của mọi người và trong độ cống hiến giống như dùng mãi không hết.
Quên đi mục tiêu cao xa của bản thân, chỉ muốn dùng càng nhiều thủ đoạn không sáng rọi tham ô nhiều độ cống hiến hết sức có thể.
Để cung cấp cho mình hưởng thụ.
Nữ tu trong thiên hạ sĩ nhiều vô kể, vì sao nhất định phải là một mình Hành Nhược Thủy chứ?
Có đủ nhiều độ cống hiến, nữ tu sĩ dạng gì ta không kiếm được?
Khi đó, thậm chí trong lòng của hắn sẽ ngẫu nhiên lóe lên ý nghĩ này.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là cực kỳ buồn cười.
Nhưng lúc ấy chính mình đã thật sự hãm sâu trong đó, khó có thể tự kềm chế.
Từng cảnh tượng lướt qua trong đầu, Hà Chính Hạo như vừa bị kéo ra từ trong nước, toàn thân ướt đẫm.
“Sao ta lại biến thành dáng vẻ này?”
Trong lòng Hà Chính Hạo tràn đầy khó hiểu và hối hận.
“Bí sứ đại nhân chắc chắn sẽ không tha cho ta phải không?”
Hắn giật nảy mình, dường như nhìn thấy hình ảnh mình bị Lý Phàm trừng phạt, thân tử đạo tiêu.
Song trong lòng Hà Chính Hạo vẫn còn sót lại một tia hi vọng.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như sự việc đã bại lộ, Bí sứ đại nhân quyết định muốn trừng phạt chính mình.
Nếu dựa theo phong cách hành sự trước đây của hắn thì hẳn sẽ không phái Chu Thanh Ngang đến nói nhiều với mình như thế.
Mà Chu đạo hữu lần này tận tình khuyên bảo, vừa rồi còn một hơi nói ra tăng gấp đôi mười sáu vạn độ cống hiến...
Nghĩ tới đây, Hà Chính Hạo không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Chu Thanh Ngang.
Lý Phàm nhìn Hà Chính Hạo trầm mặc rất lâu không nói, trong mắt đều là xám xịt, vẻ mặt tuyệt vọng lúc này thình lình ngẩng đầu.
Trong lòng mỉm cười, cuối cùng lại lên tiếng nói: “Tuy rằng các ngươi tội ác tày trời. Nhưng nói thế nào thì các ngươi cũng nhóm lão nhân đầu tiên đi theo sau lưng Bí sứ đại nhân.”
“Vì vậy đại nhân quyết định cho các ngươi thêm một cơ hội.”
Lời này nói ra, trong mắt Hà Chính Hạo và Cao Viễn đều bộc phát ra một tia sáng kinh người.
“Xin đạo hữu chỉ rõ?”
Cao Viễn vội vàng khom người dò hỏi.
“Như lời ta vừa nói trước đó, đại chiến châu Thiên Linh đã chuẩn bị kết thúc.”
“Cho nên ý Bí sứ đại nhân là...”
Lý Phàm dừng một lát: “Bắt lấy cơ hội cuối cùng này.”
“Hung hăng kiếm thêm một khoản!”
Âm thanh như chém đinh chặt sắt quanh quẩn trong Bố Chính đường, rất lâu không tan đi.
Hai người nghe vậy đều hai mặt nhìn nhau.
Nhìn về phía Chu Thanh Ngang, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hoài nghi.
“Đại nhân hắn... Thật sự đã nói như vậy?” Hà Chính Hạo có phần do dự.
Cao Viễn cũng không tin lắm: “Thế nhân đều biết, Bí sứ đại nhân thôi diễn pháp thuật huyền diệu vạn đoan. Muốn vơ vét của cải, phương pháp gì không làm được? Làm gì hành sự giống như chúng ta chứ? Ngược lại mất thân phận lắm!”