Hà Chính Hạo vừa bước lên, bọn họ liền nhao nhao nhiệt tình chào hỏi hắn. Trong mắt bọn họ, nếu như nói Lý Phàm là thần tài, vậy thì Hà Chính Hạo chính là tán tài đồng tử tiêu chuẩn.
Sau vài câu chào hỏi, có tu sĩ không kịp chờ đợi đặt câu hỏi: “Hà đạo hữu, Bí sứ đại nhân đã thôi diễn ra chiến tranh sắp kết thúc rồi? Hoàn toàn không có dấu hiệu gì. Hôm nay còn nghe thấy Tiên Minh tỏ thái độ, muốn huyết chiến đến cùng đây...”
Người này còn chưa nói xong đã bị mọi người mồm năm miệng mười cắt ngang.
“Thuật thôi diễn của Bí sứ đại nhân thông thiên triệt địa, há sẽ sai lầm? Nếu ngươi không tin, hôm nay cần gì phải đến đây?”
“Ha ha, Hà đạo hữu, đừng để ý tới hắn. Hay là chúng ta nói chuyện kỹ càng về kế hoạch quyên tiền không giới hạn lần này đi.”
...
Hai tay Hà Chính Hạo lăng không ấn xuống, giữa sân trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Hắn kể lại chi tiết cho mọi người với nụ cười tươi.
Các tu sĩ được Hà Chính Hạo chính miệng công nhận đều vô cùng kích động.
Chỉ là suy cho cùng quy mô quyên góp lần này quá lớn, bằng vào một mình Hà Chính Hạo hắn thì không đủ sức. Một số tu sĩ khó tránh khỏi vẫn có chút lo nghĩ trong lòng.
Nhưng vào lúc này, Lý Phàm xuất hiện.
Một tia ánh sáng màu bạc, rọi xuống từ trong dãy núi trên bầu trời.
Lý Phàm mặc đạo bào màu trắng, chân đạp tinh quang, nhìn như không nhanh không chậm, thật ra chớp mắt đã tới, hạ xuống giữa sân.
Trên người Lý Phàm truyền đến từng trận dao động vận luật.
Trong khoảnh khắc đã hấp dẫn sự chú ý của toàn thể tu sĩ.
Mọi người ở đây có thể được Hà Chính Hạo mời đến, đương nhiên tất cả đều có xuất thân không tệ, thấy qua việc đời.
Nhưng giờ phút này, đối mặt với khí tức còn sót lại trên thân Lý Phàm, tất cả đều bị chấn động.
Giống như đối mặt với đại đạo thiên địa huyền ảo vô cùng, chỉ dính phải chút ít, trong đầu đã không tự chủ được hiện ra đủ loại cảm ngộ.
Thậm chí còn có một tu sĩ ở đây lộ vẻ mừng như điên, có chút giác ngộ. Họ cũng mặc kệ hoàn cảnh, trực tiếp nhắm mắt bắt đầu tu hành.
“Đây là loại uy thế gì? Dù là tiên quân Hóa Thần cũng kém xa nhỉ?”
“Chẳng lẽ Bí sứ đại nhân đã khôi phục cảnh giới vốn có?”
Mọi người lao nhao nhìn nhau, khó nén kinh hãi trong lòng.
“Kẻ hèn này bế quan đã lâu, có chút thu hoạch bé nhỏ không đáng kể, còn chưa thể thích ứng, thu liễm toàn bộ.”
“Ngược lại để chư vị chê cười.” Lý Phàm lạnh nhạt nói.
Trong lòng mọi người chấn động mạnh, miên man bất định, liên tục nói không dám.
Lý Phàm khẽ gật đầu, chờ một lúc sau bình tĩnh lại mới chậm rãi nói: “Lần này bế quan, tu vi của ta tiến thêm một bước, đồng thời cũng thuận đường chữa trị chí bảo Thiên Cơ tông “xúc xắc Thiên Địa Càn Khôn’ của ta.”
“Vật này trước kia đã bị hư hại khi ta bị thẩm vấn ở Diễn Võ đường, vì bị cưỡng ép thôi diễn thiên cơ bên trong. Tuy chữa trị nó chẳng qua tiện tay mà thôi, nhưng trong lòng ta có dự cảm mơ hồ rằng chưa tới thời điểm. Cho nên vẫn chưa động thủ.”
Lý Phàm nói, một thể xúc xắc hai mươi mặt trong suốt sáng long lanh hiện lên trong bàn tay hắn.
Không ngừng xoay tròn, từ bề mặt lung linh của xúc xắc, lờ mờ có thể trông thấy vô số hình ảnh lóe lên rất nhanh.
“Khoảng thời gian trước, ta tu hành thành công. Lại phúc lâm tâm chí, biết là thời điểm phải phục hồi.”
“Ở trong quá trình này, quả nhiên khiến cho ta thấy được một tia khả năng trong tương lai.”
Trong lòng mọi người run lên, tất cả đều giữ vững tinh thần, cẩn thận lắng nghe.
“Ít ngày nữa có lẽ hai vị tiên quân Hóa Thần Hồng Hi, Tử Vân sẽ quay về Tùng Vân tiên thành. Các ngươi cũng biết, tuy bây giờ ta thống lĩnh chính vụ của biển Tùng Vân, nhưng chẳng qua là hai vị này không ở đây, tạm thời tiếp quản thôi.”
Sắc mặt Lý Phàm không có chút nào dao động, giống như đang kể một chuyện không liên quan đến mình.
“Một khi bọn họ trở về, về tình về lý, ta sẽ phải trả lại quyền lực.”
“Ta chính là tu sĩ thượng cổ, nhàn vân dã hạc, tản mạn đã quen, không muốn bị người khác dùng thế lực bắt ép. Có lẽ từ đó về sau, ta sẽ từ chức Bí tự sứ, trốn khỏi biển Tùng Vân, đi dạo một vòng nội địa Tiên Minh.”
“Ta nhập thế chủ chính một phương, dù sao cũng có duyên phận với các ngươi. Ta có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ xây lại tiên thành không thể thiếu được sự ủng hộ mạnh mẽ của chư vị.”
“Cho nên, ta quyết định giúp các ngươi trước khi từ chức.”
Lý Phàm hai mắt đảo qua mọi người: “Sau chuyện này, duyên phận giữa chúng ta sẽ kết thúc, e rằng không còn liên quan gì nữa.”
Lời ấy vừa nói ra, trong sân một mảnh xôn xao.
Người ở đây đều không phải là loại ngu dốt, tuy bề ngoài Lý Phàm nói rằng mình không muốn tranh quyền, cho nên muốn trốn xa.
Nhưng nếu như hắn thật sự không có ý định như vậy, trực tiếp bãi quan rời đi là được. Cần gì phải vừa làm như thế vừa ra thanh thế quyên góp lớn, lung lạc lòng người chứ?
“Thì ra là thế! Hắn muốn đoạt quyền cho chính mình, tìm kiếm sự ủng hộ của chúng ta!”
“Đúng thế, dù nói thế nào thì cũng là nắm quyền tối cao một châu. Cũng không phải dễ dàng nói buông bỏ là buông bỏ như vậy.”
Không ít tu sĩ ở đây bỗng cảm thấy chợt bừng tỉnh.