Nghĩ đến trước đó phàm là những người ủng hộ trung thành hết lòng với Lý Phàm, như bọn người Hà Chính Hạo, Cao Viễn, sau khi hắn đấu tranh thắng lợi, tất cả đều được trọng dụng, nhận chức vị quan trọng.
Trong lòng của bọn họ cảm thấy cơ hội tới.
“Bí sứ đại nhân không cần lo lắng. Chúng ta tất nhiên vì đại nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó!”
“Đúng vậy, hai vị tiên quân Hồng Hi và Tử Vân tuy danh tiếng không tệ. Nhưng lúc bọn họ tại vị, phần lớn cao cao tại thượng, không nể mặt mũi. Làm sao giống đại nhân như vậy, chỉ huy các đạo hữu cùng nhau phát tài?”
“Không dối gạt chư vị, kế hoạch quyên tiền của Bí sứ đại nhân, lần nào ta cũng đều may mắn tham dự. Hơn nữa tự mình hoạt động, tình cảnh chỉ qua mấy năm, giá trị tài sản của ta đã ước chừng tăng vọt gấp sáu lần có thừa so với lúc đầu!”
“Tuy ta hậu tri hậu giác một tí, nhưng cũng vọt lên gấp đôi!”
“Ủng hộ Bí sứ đại nhân!”
“Theo đại nhân, phát đại tài, chứng đại đạo!”
...
Chỉ cần có một người dẫn đầu, lập tức dẫn đến tu sĩ ở đây hưởng ứng, nhao nhao trăm miệng một lời, tỏ vẻ ủng hộ Lý Phàm.
Ánh mắt Lý Phàm hơi hơi liếc qua Hà Chính Hạo, hắn phản ứng rất nhanh, lập tức lấy ra ‘khế thư’ đã sớm chuẩn bị xong từ bên trong nhẫn trữ vật.
Việc quyên góp sẽ được bắt đầu tại chỗ.
Mà dưới bầu không khí nhiệt liệt và có Lý Phàm đứng bên cạnh nhìn chăm chú như thế, tuy có một số người ban đầu vốn không nguyện ý.
Lúc này cũng không thể không lấy ra một chút tiền tự để dành.
“Để tạo thế, lúc ta xuất hiện thì dùng hết một khối ‘Nhân Đạo Tinh Trần’ cùng một số Ngộ Đạo đan.”
“Cũng không thể không thu hồi vốn từ các ngươi được.”
Lý Phàm thầm nghĩ.
Thời điểm Lý Phàm xuất hiện, ánh sao màu bạc và vận luật đại đạo không bị khống chế quanh thân, khiến người ta như có cảm ngộ đương nhiên chính là hiệu quả kết hợp của ‘Nhân Đạo Tinh Trần’ và Ngộ Đạo đan.
Vì thế, Lý Phàm nuốt trọn ‘Nhân Đạo Tinh Trần’ lúc trước đã nghịch chuyển tư tưởng của người thương và trên trăm viên Ngộ Đạo đan.
Không yêu cầu mình có thể tiêu hóa, chỉ cần dao động của những bảo vật này tràn ra ngoài là được.
Hiện tại xem ra, hiệu quả dọa người cũng không tệ lắm.
Một khoản lại một khoản độ cống hiến được bỏ vào trong túi, tin rằng nếu như không có gì ngoài ý muốn, kế hoạch quyên góp lần cuối cùng này, hẳn là sẽ thực hiện tương đối thuận lợi.
Nơi đây đã không còn cần ở lại nữa, Lý Phàm lặng lẽ rời đi.
Hắn không trở về thành Tùng Vân, mà là trở về mật thất trước đó khai quật ra ở sâu trong rãnh biển, một lần nữa trốn đi.
“Xúc xắc Thiên Địa Càn Khôn...”
Ánh mắt Lý Phàm hơi lóe lên, xúc xắc trong suốt sáng long lanh xuất hiện ở trong tay.
Hắn không ngừng vuốt vuốt, trong đầu suy nghĩ cuồn cuộn.
Lời hắn nói lúc trước, cũng không phải tất cả đều là thêu dệt.
Trước ấy trong thời gian tiếp xúc với dị bảo của thượng cổ Thiên Cơ tông, đúng là trong đầu hắn thỉnh thoảng sẽ hiện lên một số hình ảnh mơ hồ.
Đó chính là cảnh tượng tận thế, đất cằn ngàn dặm, biển Tùng Vân hoàn toàn tĩnh mịch.
Nếu như tu sĩ tầm thường nhận được dự cảm khó hiểu này, tất nhiên sẽ sợ hãi vạn phần, không biết làm sao.
Nhưng Lý Phàm lại không có xúc động gì đặc biệt, suy cho cùng đừng nói là cảnh tượng thôi diễn, ngay cả Mặc Sát diệt tuyệt hết thảy kinh khủng hơn mấy lần, hắn cũng từng thấy tận mắt.
Xích Viêm đốt biển, đối với Lý Phàm thực sự là một cảnh tượng nhỏ.
Điều duy nhất hắn cảm thấy hứng thú, chính là thời điểm hình ảnh tương lai cảm ứng được từ bên trong xúc xắc Thiên Địa Càn Khôn xuất hiện không phải là năm định neo thứ 28 hắn trải qua mấy đời trước, mà là sớm hơn một chút.
Hơn nữa thời điểm này, theo hắn không ngừng thực hiện đủ loại hành động trong kiếp này còn đang không ngừng tiến về phía trước.
Ví dụ như, sau khi hắn xìa kế nhỏ, thành công khiến cho Tư Không Nghi đi hoàn thành nhiệm vụ Thiên Y.
Hình ảnh xích viêm phần hải cảm ứng được từ bên trong xúc xắc Thiên Địa Càn Khôn, đều hết sức rõ ràng trên diện rộng trước thời hạn một thời gian ngắn.
Lý Phàm biết, tương lai không phải chỉ có một khả năng.
Cũng không tồn tại chuyện gì nhất định xảy ra.
Chỉ là xích viêm phần hải tuyệt đối là chuyện lớn, không đến mức bị những động tác này của mình dễ dàng thay đổi mới đúng.
Nhưng hiển nhiên, có lẽ Lý Phàm đã đánh giá thấp ảnh hưởng của hành động của mình đối với xích viêm phần hải.
Tại sao biển Tùng Vân sẽ xảy ra chuyện thiên địa chi phách giết hại sinh linh?
Tại sao sau khi xích viêm tiêu vong, thiên địa ý chí vẫn không bỏ qua, phái ra ‘Mặc Sát’ mạnh mẽ, muốn biển Tùng Vân triệt để hóa thành một mảnh đất chết?
Mặc Sát ra tay, biển Tùng Vân sẽ chỉ còn lại một mảnh hư vô. Cái này đối với thiên địa mà nói, không thể nghi ngờ là cách làm lưỡng bại câu thương.
Dù vậy, thiên địa vẫn cố ý như thế.
Biển Tùng Vân, phải chết.
Đây là chuyện mà Lý Phàm hiểu được trong mấy lần luân hồi lúc đầu.
Nhưng đến tột cùng là vì sao, hắn vẫn không thể tìm được một chút đầu mối nào.
Nhưng đời này, hắn chủ động thúc đẩy Thiên Y biển Tùng Vân, Phu Tử, và Ngư Phụ gặp mặt, sự việc bắt đầu phát sinh thay đổi.
Căn cứ hình ảnh tương lai mà xúc xắc Thiên Địa Càn Khôn phản hồi, nếu như cuộc chiến ba người thật sự xảy ra.