Cơ duyên trọng đại này, há có thể cùng hưởng với người khác?
Cho nên dần dần, Hàn Dịch trở nên có phần vội vàng xao động.
Đúng lúc này, trong đầu của hắn lại lần nữa hiện lên một hình ảnh mơ hồ.
Hàn Dịch lập tức ngây ngẩn cả người.
Không kịp suy nghĩ linh cảm này đến từ nơi nào, mắt hắn híp lại, bắt chước động tác của tu sĩ trong hình ảnh.
Đầu tiên là kéo ra một đoạn, sau đó tốc độ tăng nhanh cực hạn, bỗng nhiên đánh tới khu vực ẩn tuyết trên mảnh không trung này.
Một tia hắc quang trên thân lóe qua.
Sau một khắc, Hàn Dịch nhìn thấy hai tồn tại đứng lặng trong không gian yên tĩnh.
Thanh Phong.
Tàn kiếm.
Hai mắt lập tức trở nên đỏ như máu, đại não loạn một mảnh.
Hàn Dịch gần như không khống chế nổi, hướng về thiên địa chi phách.
Đúng lúc này, lông vũ Huyền Điểu trong đan điền lại ra tay cứu giúp.
U quang bao phủ Hàn Dịch, khiến cho hắn tạm thời khôi phục một tia lý trí.
Trong mắt lóe lên một tia dứt khoát, hắn nghiêng đầu đi, không lại đi xem tràng diện kỳ dị ‘Thanh Phong khốn kiếm’ trong không gian nữa.
Mà là kích phát ra toàn bộ tu vi, hướng về ngoại giới trốn xa.
Không bao lâu, Hàn Dịch thoát khỏi chỗ không gian quỷ dị kia.
Trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, lông vũ Huyền Điểu lại càng bị hao tổn nghiêm trọng, lông vũ co rúc, một dáng vẻ mặt ủ mày chau.
“Định mệnh!”
Trong khoảng thời gian ngắn, từ niềm vui lớn lao, sợ hãi tột cùng, đến đau khổ tột độ, rồi thoát chết trong gang tấc.
Trong lòng Hàn Dịch lúc này chỉ muốn chửi thề.
“Chẳng phải chỉ trúng một trăm vạn độ cống hiến ư, khí vận lại phản vệ đến mức bất thường như vậy?”
Cho đến khi ngang qua một hòn đảo không người, Hàn Dịch mới ngã xuống mặt đất, kinh hãi thở hổn hển.
“Đúng là họa phúc khó liệu!”
Vẻ mặt hắn thay đổi thất thường.
Linh cảm của hắn không sai, nơi đó thực sự có cơ duyên lớn.
Thiên địa chi phách có thể hình thành cảnh giới Hợp Đạo, còn tàn kiếm quỷ dị cũng có khả năng tranh chấp với thiên địa chi phách.
Nếu thực lực của hắn đủ mạnh, vừa rồi có thể giết chết Thanh Phong, khuất phục tàn kiếm.
Đồng thời trở thành tu sĩ Hợp Đạo, còn có thể sở hữu một thần binh với chiến lực tương đương bản thân mình.
…
Nghĩ tới cảnh tượng đó, đột nhiên Hàn Dịch thở gấp gáp hơn.
Thậm chí trong đầu còn có ý nghĩ quay về thử xem sao.
Nhưng cũng may hắn còn chút lý trí, vội vàng lắc lắc đầu, quăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
“Thực lực không đủ!” Hắn than thở trong lòng.
“Muốn giết Thanh Phong, ít nhất phải đạt đến cảnh giới Hóa Thần. Tuy ta có được ‘Thiên Vận Kinh’, nhưng ít nhất cũng phải hơn trăm năm mới có thể làm được.”
“Nếu như trong khoảng thời gian này, chỗ nào đó bị người ta phát hiện ra thì phải làm sao?”
“Sớm biết vậy thì không nên tham lam món lợi bé nhỏ kia, dùng một trăm vạn độ cống hiến nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân mới phải.”
“Làm đâu chắc đấy gì chứ. Nào có sự vui vẻ một khi đã Hợp Đạo!”
Trong đầu có rất nhiều tạp niệm, Hàn Dịch trở nên lo được lo mất.
…
Ngay khi Hàn Dịch cuối cùng gặp được Thanh Phong khốn kiếm dưới cơ duyên trùng hợp bởi vì Lý Phàm ám thị “Vân Thủy Huyễn Mộng Công” trước đó.
Kẻ chủ mưu Lý Phàm đã lặng lẽ khởi hành, rời khỏi biển Tùng Vân.
Đến châu Thiên Linh.
Ngưng chiến là chuyện đã rồi, rất nhiều tu sĩ trước kia bị điều động đến tiền tuyến nay đã trở về quê hương.
Chiến trường ban đầu cũng yên bình trở lại.
Chỉ là dường như trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tanh nồng, không chịu bay đi.
Nhìn về phía xa, trên mặt đất ngổn ngang rải rác khắp nơi những vết nứt sâu.
Bầu trời cũng pha trộn đỏ xanh, vô cùng kỳ lạ.
Hết đội này tới đội khác tu sĩ áo xanh, đổ xô đến khắp nơi ở châu Thiên Linh.
Họ thi triển phép thuật, tịnh hóa lệ khí còn sót lại trong không khí, khôi phục mặt đất bị rạn nứt, tàn phá.
Loáng thoáng phía xa truyền đến tiếng râm ran nặng nề.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hình ảnh bầu trời bị bóp méo.
Như thể có thứ gì đó to lớn đang di chuyển giữa đất trời.
“Ta nhổ vào! Ngũ Hành đại động thiên này là của châu Thiên Linh bọn ta, dựa vào cái gì để bọn chúng dời đi như vậy?”
“Chao ôi, không bằng rời đi cũng được, tuy rằng nơi này thịnh vượng, nhưng cũng không phải điềm may. Quá nhiều tu sĩ ngã xuống trong trận chiến này.”
“Đúng vậy, châu Thiên Linh của chúng ta lần này thương vong nặng nề, rất nhiều bằng hữu cũ đã không thể liên hệ nữa.”
…
Trên đường đi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy các tu sĩ xung quanh bàn tán sôi nổi.
Khởi nguồn của trận chiến châu Thiên Linh và sự tồn tại của Ngũ Hành đại động thiên, đã không còn là bí mật gì nữa.
Các tu sĩ châu Thiên Linh có cảm xúc phức tạp đối với Ngũ Hành đại động thiên vô cùng phong phú này.
Vì thế trong quá trình phía Vạn Tiên Minh chính thức di dời về nội địa, đã không ít các tu sĩ tụ tập lại xem.
Lý Phàm đang ẩn nấp trong đám đông chỉ liếc nhìn từ xa rồi lặng lẽ rút lui về phía sau đám đông.
Hắn chạy theo hướng ngược lại, bay về phía vị trí ban đầu của Ngũ Hành đại động thiên.
Chưa tới nửa ngày, Lý Phàm đã tới được đích đến.
Trong dãy núi, nơi hai đỉnh núi tiếp xúc nhau.
Như thể bị đào đi một đám, hố lớn đen kịt, trải dài giữa trời đất.