Sông núi vốn tươi đẹp nên thơ, nay trở nên quỷ dị, đáng sợ.
Nếu không có Ngũ Hành động thiên, việc canh gác ở đây cũng chẳng còn giá trị gì.
Các tu sĩ ban đầu canh gác nghiêm ngặt lần lượt rút đi, chỉ để lại một số tu sĩ Kim Đan giám sát như thường lệ.
Rõ ràng, những tu sĩ này không thực hiện nhiệm vụ của mình một cách thận trọng.
Dù sao chiến tranh đã kết thúc, Ngũ Hành đại động thiên đã được dời đi, ai rảnh rỗi chạy tới nơi này làm gì?
Nên bọn họ phân tán, chỉ tụ tập cùng nhau trò chuyện mà không cảnh giác gì nhiều.
Vì vậy, Lý Phàm đang ẩn nấp, dễ dàng đột phá phòng tuyến của họ, xâm nhập sâu vào trong động đen hư không.
Trước khi vào khoảng không tối tăm, Lý Phàm dừng lại, âm thầm quan sát.
So với vực sâu hư vô từng thấy bị Mặc Sát hủy diệt hoàn toàn kia rất khác biệt.
Từ trong hư không châu Thiên Linh, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được các loại khí tức quỷ dị.
Thậm chí vẫn còn sự tồn tại của linh khí.
“Không phải tử địa...” Trong lòng không có linh giác cảnh báo, Lý Phàm trầm ngâm một lát, bay vào trong hư không.
Ánh sáng đột nhiên biến mất.
Trong phút chốc, Lý Phàm dường như trở thành một người mù, mất hết tầm nhìn.
Thần thức giống như những chiếc xúc tu, không ngừng tản mạn ra xung quanh.
Toàn bộ phản hồi nhận được là khái niệm “không”.
Nhìn lại hướng lúc đến, cảnh sắc ban đầu của châu Thiên Linh cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Giống như đột nhiên rơi vào vực sâu vô tận, trong nháy mắt Lý Phàm bị lạc đường.
Dù bay lên hay xuống, trái hay phải, cũng không thể cảm nhận được sự thay đổi vị trí của mình.
Giống như vẫn luôn ở nguyên chỗ cũ, chẳng thay đổi gì hết vậy.
Sự tương phản cực độ giữa chuyển động và tĩnh lặng khiến Lý Phàm không khỏi cảm thấy váng đầu.
Nếu những tu sĩ khác rơi vào tình cảnh này, nhất định sẽ cảm thấy có chút hoảng sợ.
Nhưng với Lý Phàm, loại nguy hiểm bị mắc kẹt ở không gian hư vô này, không có yếu tố chí mạng nào khác, hắn vốn không cần lo lắng bất kỳ điều gì.
Có “Hoàn Chân” ở đây, cho dù là tuyệt địa nguy hiểm nhất cũng không bao giờ có thể vây hãm được hắn!
Có thể thoát khỏi tình thế khó khăn này trong nháy mắt, Lý Phàm tự nhiên sẽ không quá lo lắng.
Với tâm thái bình tĩnh, hắn không vội vàng di chuyển mà lặng lẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Tuy là hư không, nhưng trong bóng tối rõ ràng còn tồn tại thứ gì đó đang ẩn nấp.
Thỉnh thoảng, Lý Phàm có thể cảm nhận được những dao động khó lý giải xuyên qua cơ thể hắn.
Nhưng chờ khi hắn muốn cẩn thận truy tìm nguồn gốc của những dao động này, lại đột nhiên mất đi manh mối.
Như thể mọi thứ chỉ là ảo ảnh của hắn.
Đắm chìm trong bóng tối, không biết đã trôi qua bao lâu nhưng tình thế vẫn không hề thay đổi.
“Sau khi Vạn Tiên Minh chuyển đến Ngũ Hành động thiên, hẳn cũng phái người tới đây điều tra.”
“Khi đó bọn họ không tìm được manh mối gì, điều này chứng tỏ bí mật trong hư không này quả thực ẩn giấu đủ sâu.”
Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng, không chút nào khẩn trương.
Hắn có rất rất nhiều thời gian và cơ hội.
Gạt bỏ hết mọi chuyện ở thế giới ngoài kia, Lý Phàm tập trung tinh thần, không còn suy nghĩ muốn truy tìm dao động trong hư không nữa.
Mà là cố gắng khống chế cơ thể mình, không để nó thuận theo những gợn sóng, lưu động theo cùng hướng.
Trong lúc bần thần, Lý Phàm có cảm giác như đang ở trong con sông, trôi theo dòng nước.
Hắn dần cảm thấy cơ thể mình bắt đầu “chuyển động” trong không gian này.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày ngang, không lâu sau hắn như đụng phải bức tường, thân thể hơi chấn động, buộc phải dừng lại.
“Hửm?”
Lý Phàm nheo mắt lại, muốn nhìn rõ thứ gì đó đang chặn đường phía trước trong một vùng tăm tối.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc là bất kể là dùng thần thức cảm ứng hay là thân thể tiếp xúc thì cũng không thấy phía trước có chướng ngại vật gì.
Lý Phàm khẽ cau mày.
Lần này hắn không đi cùng gợn sóng chập chờn xuất hiện trong không gian, mà cố ý tránh thời cơ xuất hiện gợn sóng, bay thẳng về phía trước.
Kỳ lạ là “bức tường” vừa mới cảm nhận được trong gợn sóng, lúc này lại giống như hoàn toàn không tồn tại.
Lý Phàm có thể cảm nhận được rõ ràng rằng vị trí của mình trong không gian hư vô này đã xảy ra thay đổi.
Hay nói đúng hơn là một phần thuộc tính vị trí đã xảy ra biến động.
Một phần khác lại vẫn do dự không tiến.
Thật sự giống như chỉ dựa vào chuyển động của bản thân và cùng dao động theo gợn sóng là hai loại biểu hiện tầng cấp khác biệt, không liên quan tới nhau.
Loại hiện tượng kỳ lạ này hơi vượt quá nhận biết hiện nay của Lý Phàm.
Hiện tại hắn không có ý định suy nghĩ nguồn gốc đằng sau hiện tượng này, chỉ lại thả lỏng tâm hồn, chờ đến lúc gợn sóng dao động trong hư không lại truyền đến.
Hợp nhất với nó, biết rất rõ phía trước có chướng ngại vật nhưng vẫn đánh về phía trước một cách mạnh mẽ.
“Ầm!”
Ngay sau đó, đôi mắt Lý Phàm choáng váng, bị ép thoát ra khỏi gợn sóng.
Kiểm tra một chút lại phát hiện tuy thân thể mình không bị thương, nhưng hình như thần hồn đã chịu chút chấn động.
Lý Phàm cân nhắc một chút, tạm thời từ bỏ loại thử nghiệm thô lỗ này.
Lý Phàm không rời đi, chỉ lặng lẽ đứng im trong hư không, mỗi khi có gợn sóng đánh tới thì đều tập trung suy nghĩ nhận thức.