Hắn vươn vai ngước nhìn lão Tôn, giống như đang xem một vở kịch hay.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi tuần tra hồi lâu, đối phương cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Cuối cùng, chỉ có thể thất vọng trở lại mặt đất.
“Thế nào, ta đã nói rồi mà, đều là ảo giác của ngươi.” Tu sĩ thấy vậy, liên tục giễu cợt.
“Cái nơi quỷ quái, chó ăn đá gà ăn sỏi này! Làm gì có kẻ địch nào đến chứ? Không biết bên trên nghĩ gì, cứ nhất định phải giữ lại một đội ở đây canh giữ.”
“Bọn họ thì tốt rồi, có thể trở về thong dong tự tại. Chúng ta chỉ có thể ở đây chịu khổ! A...”
Thấy lão Tôn không đáp lại, tu sĩ đó chỉ có thể chuyển mục tiêu, lảm nhảm oán trách.
Lão Tôn dường như đã quen, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn ngước nhìn lên bầu trời, chau mày.
“Hử? Linh giác của tên tu sĩ họ Tôn này cực kỳ nhạy bén, suýt chút nữa đã bị hắn phát hiện ra.”
“Thật thú vị.”
Phía trên bầu trời, Lý Phàm ẩn giấu cơ thể nhìn lão Tôn, trong lòng thoáng kinh ngạc.
Trong khoảnh khắc Ngũ Hành động thiên rơi vào hư không của châu Thiên Linh, hắn hữu kinh vô hiểm, hoàn thành việc chiếm đoạt động thiên.
Cuối cùng thành công thăng cấp lên cảnh giới Nguyên Anh.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp kiểm tra những thay đổi của bản thân, thì suýt nữa đã bị lão Tôn nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ, phát hiện ra.
May mà Lý Phàm phản ứng nhanh, kịp thời che giấu cơ thể.
Tuy bây giờ tu vi đã cao hơn bọn họ một đại cảnh giới, có thể chế ngự bọn họ chỉ bằng một vài chiêu thức.
Nhưng lúc này, đại chiến sắp kết thúc, Vạn Tiên Minh vẫn đang ở trong tình thế vô cùng nhạy cảm.
Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, e rằng lại mở ra một trận sóng gió.
Tốt hơn là giữ im lặng, bảo vệ lợi ích của mình.
Lý Phàm khẽ lắc đầu, ghi nhớ diện mạo lão Tôn trong lòng, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói chuyện bên dưới truyền đến.
“Lão Tôn, ngươi nghe nói gì chưa, gần đây hình như Trương Đức Bưu phát tài rồi.”
“Không phải hắn phụ trách công việc dọn dẹp chiến tranh sao?”
“Trên chiến trường châu Thiên Linh, khắp nơi đều là xác chết, lợi ích đều bị một mình hắn chiếm hết!”
Lão Tôn khẽ cau mày: “Mấy chuyện không có căn cứ, tốt nhất đừng lan truyền lung tung.”
“Dù có nói thế nào, bọn họ cũng là những chiến sĩ vĩ đại quang vinh chết trận vì Tiên Minh. Bên trên làm sao có thể tùy ý cho phép những kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ đó chà đạp thi thể của họ?”
Tu sĩ lười nhác đó lập tức có phần không phục: “Sao lại không có căn cứ chứ? Chính mắt ta đã nhìn thấy!”
“Tên tiểu tử Trương Đức Bưu đó ỷ vào có bổ nhiệm của Tiên Minh, dẫn theo một nhóm người quang minh chính đại đi thu chiếm thi thể. Nhẫn trữ vật, pháp bảo còn có thể sử dụng trên người còn không phải đều bị bọn chúng bí mật thu gom sao!”
“Thậm chí ta còn nghe nói, kim đan, mảnh vỡ động thiên còn sót lại trên thi thể cũng đều bị những tên này khoét lấy!”
“Ngươi cũng đi ra từ chiến trường, trận chiến châu Thiên Linh bi thảm biết bao, thi thể gần như toàn bộ không hoàn chỉnh, không thành hình, làm sao có thể tẩm liệm? Một mồi lửa là sạch trơn, chỉ còn lại chút bụi làm bằng chứng! Ai có thể phát hiện chứ?”
“Có câu dân bất cử quan bất cứu. Tu sĩ bình thường hầu như đều chỉ có một mình, chết thì cũng chết rồi, ai thật sự quan tâm chứ...”
Tu sĩ lười nhác thao thao bất tuyệt, nghĩ sao nói vậy, mà ở một bên sắc mặt lão Tôn dần trở nên u ám.
Đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng truyền đến, tu sĩ lười nhác nhìn thấy vẻ mặt của lão Tôn, không biết tại sao, trong lòng khẽ run, vô thức ngậm miệng lại.
Mãi cho đến khi đối phương cuối cùng cũng rời mắt khỏi mình, tu sĩ lười nhác mới như trút được gánh nặng, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bình thường sống chung với nhau đã quen, hắn suýt chút quên mất truyền thuyết về người trước mặt này.
Lão Tôn tên Tôn Kỳ.
Tuy bề ngoài cũng giống như những người canh gác bọn họ, đều là tu sĩ Kim Đan kỳ.
Lúc thường đối xử với mọi người cũng rất hòa nhã, trông có vẻ hiền lành.
Nhưng Tôn Kỳ quả thật là một người tàn nhẫn.
Hắn là tu sĩ địa phương châu Thiên Linh, được chiêu mộ khi đại chiến bắt đầu.
Cũng không biết là do may mắn hay có nguyên nhân nào khác, số lượng tu sĩ Nguyên Anh chết trong chiến tranh là không thể đếm xuể.
Nhưng hắn chỉ là một Kim Đan nhỏ nhoi, lại vẫn sống sót một cách ngoan cường.
Người tìm ra một lối thoát từ trong núi thây biển máu, trên người luôn có một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi. Bình thường che giấu không bộc lộ ra ngoài, nhưng một khi thật sự tức giận sẽ khiến người ta cảm thấy hoảng sợ không thôi. Tu sĩ lười nhác thấy vậy liền biết điều không chọc đến ông lớn này nữa.
Lý Phàm đang ẩn nấp trên không trung, bí mật quan sát, nhìn thấy ánh mắt của Tôn Kỳ như có như không quét qua nơi ẩn náu của mình.
Hứng thú đối với người này càng thêm mãnh liệt.
Lập tức phát động Sát Cơ Vô Tướng, khóa chặt đối phương.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, dáng vẻ mạnh mẽ phi thân quan sát xung quanh, nhưng không thu được gì của Tôn Kỳ, Lý Phàm không khỏi mỉm cười trong lòng.
Tạm thời không để ý tới hắn, Lý Phàm lặng lẽ bay đến một dãy núi tràn đầy tĩnh mịch, sụp xuống như có người nghiền qua trên trời.