Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 872 - Chương 872. Sau Tọa Sơn Là Đâu

Chương 872. Sau Tọa Sơn là đâu Chương 872. Sau Tọa Sơn là đâu

Nhưng bây giờ có một việc bày ra trước mặt Lý Phàm, trở thành việc cấp bách.

Hắn không thể tu được.

“Tọa Sơn Quyết” học trộm từ Hà Chính Hạo chỉ là công pháp Kim Đan kỳ.

Sau khi hắn bước vào Nguyên Anh kỳ, tu vi trả lại giống như dòng suối chảy trước đây, bây giờ lại gần như khó nhận ra.

Rất rõ ràng là không có trợ lực gì cho hắn nữa.

Tuy lúc trước có tu vi kiếp thân tích góp được giúp hắn làm cảnh giới mới đột phá hoàn toàn ổn định lại, mà còn không cần phải sốt ruột tu hành trong một khoảng thời gian nữa.

Nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, đương nhiên là giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

Chẳng qua Lý Phàm cũng đã nghĩ kỹ biện pháp đối phó từ sớm.

Trung sách, đương nhiên là thông qua treo giải của Cực Thành tiên tôn giành được cơ hội sử dụng Diễn Pháp Giác, thôi diễn ra phần tiếp theo của “Tọa Sơn Quyết”.

Chỉ là kiếp trước, trong quá trình Cực Thành tiên tôn thi triển ‘kế thiên tôn thật giả’ để tìm ra gián điệp ẩn núp trong Vạn Tiên Minh, hắn lại bị tu sĩ Hợp Đạo của Ngũ Lão hội đánh lén, lúc này mới buông xuống đại nạn.

Kiếp này, Lý Phàm không thể bảo đảm chuyện này sẽ xảy ra trăm phần trăm.

Thế nên hắn cũng chuẩn bị hạ sách.

Tuy ‘Ngọc bài cận pháp’ cực kỳ quý giá, chỉ có tu sĩ lập được công lớn cho Vạn Tiên Minh mới có thể may mắn nhận được ban thưởng.

Nhưng dù sao cũng không phải là vật vô giá duy nhất.

Lấy tài sản của Lý Phàm bây giờ, nếu như thật sự chịu giao một lượng độ cống hiến kếch xù thì cũng không phải là không thể mua được.

Song như vậy thứ nhất là có chút rêu rao, thứ hai là dễ làm bại lộ thân phận dẫn đến sự chú ý của người tinh ý.

Sợ rằng sau khi có được công pháp thì phải ‘Hoàn Chân’ chạy trốn.

Thế nên nó là lựa chọn bất đắc dĩ lắm.

Nói ở trên là trung sách và hạ sách.

Còn về thượng sách...

Chính là đều xem cơ duyên.

Đó chính là Lý Phàm tự lĩnh ngộ.

Mấy kiếp tu hành ‘Tọa Sơn Quyết’ nên bàn về sự hiểu rõ đối với môn công pháp này trên đời, Lý Phàm tự xưng số hai, sợ là không có ai dám nói số một.

Trong quá trình tu hành, từng khoảnh khắc nhận được tu vi phản hồi cũng đều có cảm ngộ hiện ra ở trong đầu Lý Phàm như những ngôi sao nhỏ.

Tích tiểu thành đại, đối với việc làm sao để ‘ngồi trên núi hưởng lộc’, Lý Phàm đã có cách nhìn riêng biệt của mình.

Lấy nội tình hắn tích góp được, tốn một chút thời gian chưa chắc không thể tự ngộ ra phần ‘Tọa Sơn Quyết’ kế tiếp.

Nói cho cùng, Diễn Pháp Giác có thể diễn pháp cho người khác, tất cả đều phụ thuộc vào sự thôi diễn vô tận khả năng.

Có lẽ đối với công pháp, nó có thể phân tích sáng tạo cực kỳ thấu đáo và vô cùng hiểu rõ.

Nhưng đối với Lý Phàm, nó lại là không thể hiểu hết.

Chính Lý Phàm cũng không thể tiết lộ rõ ràng bí mật của mình cho một kỳ vật tự thân khó bảo toàn, mơ hồ còn bị Truyền Pháp thiên tôn khống chế, cần phải không ngừng diễn pháp mỗi ngày.

“Rốt cuộc như thế nào, vẫn phải xem sự tình kế tiếp phát triển ra sao.”

“Trong quá trình này chưa chắc ta không thể giúp một tay. Không phải Vạn Tiên Minh đang tìm gián điệp sao, đúng lúc mượn cơ hội này...”

Lý Phàm nheo mắt lại, trong lòng tính toán.

Qua hồi lâu hắn mới chậm rãi đứng dậy.

Tạm thời xem xét xong biến hóa của thân thể sau khi đột phá cảnh giới.

Còn về giới hạn tuổi sinh lí, giới hạn tuổi tâm lý tăng gấp đôi hiển thị trên bảng Hoàn Chân, trong mắt Lý Phàm lúc này đã là chuyện nhỏ không đáng giá nhắc tới.

Chỉ cần tu vi của hắn không ngừng tiến bộ, chúng nó cũng sẽ tự nhiên tăng lên theo nên Lý Phàm không cần phải vì thế lo lắng.

Sợ rằng sau này chỉ đến khi hắn đối mặt với khoảng cách giữa cảnh giới Hợp Đạo và Trường Sinh thiên tôn thì mới có thể lại chú ý đến chúng.

So với mấy chữ giới hạn tuổi, ngược lại Lý Phàm càng hứng thú hơn với hai chữ ‘Thiên Tăng’ được đánh dấu phía sau.

Sau khi cảm ứng, căn cứ vào mô tả của ‘Hoàn Chân’ Lý Phàm biết được, tuy trên lý thuyết giới hạn tuổi sinh lý là 999 năm.

Nhưng do sự căm ghét của ý chí thế giới này nên trên thực tế, thời gian mà tu sĩ có thể tồn tại phải nhỏ hơn con số ấy.

Điều này cũng phù hợp tình trạng của tu sĩ Huyền Hoàng giới hiện nay mà Lý Phàm đã biết.

Hắn lại không hề lo lắng đối với việc này.

Bởi vì lấy phong cách hành sự khuấy động mưa gió của hắn, nói chung là hắn không sống đến tuổi thọ bình quân của tu sĩ cho dù ở đời nào.

Tuổi thọ thật sự của hắn thật ra là tuổi tâm lý.

Thế nên chỉ có sử dụng thời gian hiệu quả cao nhất mỗi thế giới mới là thích hợp nhất với Lý Phàm.

“Trời ghét...”

Trong lòng Lý Phàm lạnh lùng hừ.

Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, khẽ mở miệng.

Lý Phàm lấy tất cả vật phẩm trong nhẫn trữ vật ra và chuyển vào trong động thiên của mình.

Chỉ để lại vật phẩm bình thường trong nhẫn để đánh lừa mọi người, sau đó mới im lặng rời khỏi mật thất dưới đất.

Không gấp gáp trở về Tùng Vân mà dừng lại ở châu Thiên Linh, thăm dò về vị Trương Đức Bưu đã nghe được trước đó.

Không sai, Lý Phàm cũng cũng có ý đồ với những xác chết tổn hại của tu sĩ trên chiến trường châu Thiên Linh.

Không phải là hắn có đam mê đặc biệt gì, mà là vì mở khóa điểm neo Hoàn Chân mới.

Bình Luận (0)
Comment