Lý Phàm tất nhiên không bị thuyết phục đơn giản chỉ bằng một lời nói, hắn liên tục lắc đầu “Đạo hữu đừng gạt ta, có tu sĩ nào sẽ nguyện ý bị mổ lấy Kim Đan bản thân? Chỉ mới nghĩ đến thôi ta đã cảm nhận được cảm giác khủng bố đó…”
“Hiểu lầm, hiểu lầm!” Hủ Mộc đạo nhân vội vàng ngắt lời Lý Phàm.
“Hiện tại chúng ta có thể lấy Kim Đan không đau, không gây hại. Những tu sĩ này không chỉ không thấy đau mà còn cảm thấy sảng khoái đó chứ. Thậm chí ta biết có một tên, để không ngừng trải nghiệm khoái cảm khi Kim Đan bị mổ mà sau mỗi lần lấy Kim Đan trong cơ thể sẽ ngay lập tức vùi đầu tu hành lần nữa.”
“Hiện giờ hắn xem như là tu sĩ hiệu suất nhất, bình quân ba, bốn năm đã có thể nuôi dưỡng được một Kim Đan song pháp.”
Hủ Mộc đạo nhân hoàn toàn không cảm thấy lời nói bản thân có vấn đề, vô cùng nhiệt tình giảng giải cho Lý Phàm.
Dù người lạnh lùng như Lý Phàm, nhưng khi nhìn Hủ Mộc đạo nhân trước mắt, trong lòng cũng không khỏi toát ra từng tia hàn ý.
“Vậy nên, điều đạo hữu lo lắng hoàn toàn là dư thừa.”
“Chúng ta đã vượt qua khảo sát của Vạn Tiên Minh, được bên đó chấp nhận. Ngươi nghĩ xem, hàng năm chúng ta phải dâng tặng số lượng tài liệu nhất định cho Tiên Minh, nếu chất lượng những vật này thật sự có vấn đề, Vạn Tiên Minh đã tìm đến cửa đầu tiên! Vậy nên đạo hữu cứ việc yên tâm!”
Hai mắt Lý Phàm híp lại: “Vạn Tiên Minh cũng biết chuyện các ngươi đang làm? Nhưng vì sao ta chưa từng nghe thấy?”
Hủ Mộc nghe vậy, nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng phả vì lý niệm chúng ta quá tiên tiến, nếu Tiên Minh phơi bày việc này chắc chắn đại chúng sẽ không hiểu.”
“Vậy nên mới giữ kín không nói ra ngoài.”
“Chỉ là phàm phu tục tử, không thể tiếp nhận là điều bình thường. Nhưng mà nhân vật tầm cỡ Vu đạo hữu, hẳn có thể lý giải cách làm chúng ta chứ?”
Hủ Mộc đạo nhân vô cùng chờ mong, nhìn Lý Phàm.
“Lý giải thì lý giải được, nhưng mà trong lúc nhất thời vẫn hơi khó tiếp nhận.” Lý Phàm nói nửa thật nửa giả.
Hủ Mộc đạo nhân dường như tìm được người cùng chung chí hướng, hắn vô ta khen ngợi: “Ta biết ta không nhìn lầm mà! Đạo hữu quả là người có trí thông minh lớn!”
Hắn đột ngột đứng lên, bước đi qua lại thong thả, miệng hưng phấn nói: “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ là lý lẽ tự nhiên. Hiện tại đạo hữu chưa thể hoàn toàn thay đổi quan niệm là chuyện bình thường!”
“Nhưng ta tin chắc rằng, đợi đến khi ngươi tự đến chỗ chúng ta nhìn một chút, chẳng mấy chốc sẽ thay đổi suy nghĩ!”
“Thế nào, đạo hữu có muốn đi tham quan không?”
Lý Phàm không cần suy nghĩ, đang muốn trực tiếp cự tuyệt.
Ai biết được có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Không biết sao, nhìn thấy vị tu sĩ già cả, gầy yếu trước mắt này, hắn lại nghĩ tới nơi đó có thể chứa vô số Kim Đan đang chờ đợi mình.
Lý Phàm cần đủ Kim Đan để mở khóa điểm neo, vậy mà ma xui quỷ khiến thay đổi ý niệm trong đầu.
“Tốt! Đi xem thử cũng không sao!”
Hắn gật đầu đồng ý.
Lời nói vẫn mới ra khỏi miệng, trong lòng Lý Phàm tràn ngập kinh hãi.
Hắn đột nhiên hiểu được.
Vị tu sĩ áo trước mắt xám này chắc chắn phải nguy hiểm hơn vô số lần so với tưởng tượng của hắn
Chỉ muốn mua một chút Kim Đan để sử dụng thôi, sao lại gặp chuyện phiền phức thế này!
Thật sự quá mức xui xẻo!
Lý Phàm thầm mắng trong lòng, trong miệng lẩm nhẩm: “Từ…”
Nói một nửa, Lý Phàm lại ngừng.
Trong lòng hắn chợt cảm thấy cũng không có gì to tát.
Hẳn chưa đến mức cần sử dụng Hoàn Chân chứ?
Dù sao đối phương đã được Vạn Tiên Minh chứng nhận, chắc sẽ không đến mức xảy ra chuyện giết người cướp của.
Hơn nữa kiếp này đã bố cục rất lâu, vô cùng vất vả mới phát triển được đến cục diện như hiện tại.
Một khi Hoàn Chân khởi động, tất cả phải làm lại từ đâu, chẳng phải quá mức phiền phức?
…
Rất nhiều suy nghĩ đồng loạt lướt qua não hải Lý Phàm trong một thoáng.
Vậy mà khến Lý Phàm tự thuyết phục bản thân, thay đổi quyết định.
“Hủ Mộc đạo hữu, không biết ta nên xưng hô nhóm kia của các ngươi như thế nào?” Hiện tại Lý Phàm lộ biểu tình rất hứng thú, hỏi.
Hủ Mộc vỗ đầu, hơi ảo não nói: “Ối ối, suýt chút nữa quên giới thiệu với Vu đạo hữu.”
“Nhóm chúng ta tên là…”
“‘Tiên Nhân Thọ’”
Không biết có phải ảo giác của Lý Phàm hay không, khi Hủ Mộc nói ra câu cuối cùng, giọng điệu nháy mắt trở nên hơi thâm trầm.
Chỉ một lát sau, Hủ Mộc khôi phục biểu tình vô cùng nhiệt tình lúc trước.
“Về phần đi thế nào…”
“Đạo hữu nắm lấy ta là được!”
Sau đó Lý Phàm tự nhiên nắm lấy ống tay áo Hủ Mộc đạo nhân.
“Đạo hữu đứng vững vàng!”
Hủ Mộc hô to, trong miệng lẩm bẩm: “Thiên địa như mộc, ngày đêm tiêu sinh thọ...”
Dường như có khói bụi mù mịt cuốn tới, trong chớp mắt xung quanh hoàn toàn là tro bụi mờ mịt.
Ngoại trừ bóng hình không ngừng vặn vẹo và tiếng vang gào thét quái dị.
Cảnh tượng còn lại không thể thấy rõ.
Nhưng mà, tới giây phút này, trong lòng Lý Phàm không có một tia cảm giác nguy cơ nào.
Thậm chí khi nhìn thấy sương bụi bao phủ bản thân, trong lòng hắn lại nổi lên một lòng trung thành không rõ nguồn gốc.
Giống như bản thân đáng lẽ nên thuộc về nơi đó.
Không biết qua bao lâu, sương bụi biến mất.
Cảnh dắc xung quanh cũng dần rõ ràng.
“Vu đạo hữu, đã tới rồi!”