Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 877 - Chương 877. Tuyên Hoàn Hoàn Hằng Viên (2)

Chương 877. Tuyên Hoàn Hoàn Hằng Viên (2) Chương 877. Tuyên Hoàn Hoàn Hằng Viên (2)

“Chỉ là trong tu sĩ nhân tộc lại sinh ra một dị loại như thế…” Hủ Mộc đạo nhân nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì.

“Khụ khụ...”

Hắn đột nhiên tuôn ra một trận ho khan kịch liệt, khóe miệng còn có thể thấy máu màu xanh lá đang chảy ra.

Nhược Mộc trên đỉnh đầu cũng không gió mà lay động, vô số lá khô rơi rụng.

“Chết không uổng, chết không uổng!”

Không biết nhìn thấy cảnh tượng gì, trên mặt Hủ Mộc đạo nhân chợt hiện lên một tia dữ tợn.

Tiếp đó hắn suồng sã cười ha hả: “Quả thật là thiên đạo luân hồi, kẻ ác tất có kẻ ác trị!”

“Kẻ này ở lại chỗ ta cũng vô dụng, không bằng trở về tai họa nơi khác!”

“Báo ứng, tất cả là báo ứng!”

...

Sau một hồi điên cuồng, Hủ Mộc đạo nhân dần khôi phục bình tĩnh.

Hắn lại trở nên giống với khi gặp mặt Lý Phàm bên ngoài.

“Vu đạo hữu, nếu ngươi đã chứng kiến trực tiếp thực địa, chắc hẳn ngươi đã ước chừng được chất lượng sản phẩm của chúng ta.”

“Giao dịch lúc trước có thể tiếp tục.” Hắn cười quái dị hỏi.

“Giao dịch?” Lý Phàm quay đầu, hoảng hốt.

“À, chuyện đó! Không vội!” Hắn khoát tay áo, vậy mà chủ động từ chối đề nghị này.

“Khặc khặc...”

Hủ Mộc đạo nhân lần thứ hai phát ra tiếng cười khó nghe: “Dù nơi này tốt thế nào cũng không phải nơi ngươi nên lưu lại.”

“Ta thấy Huyền Hoàng giới bên ngoài càng thích hợp với ngươi hơn.”

Lý Phàm đang muốn phản bác, lại bị Hủ Mộc đạo nhân chụp bả vai.

Sương bụi cuồn cuộn cuốn lên từ long bàn chân, thoáng chốc đã sắp vây quanh hắn lần nữa.

“Vì sao đạo hữu cứ vội vàng đuổi ta đi như vậy?” Lý Phàm vội la lên.

Hủ Mộc thản nhiên cười, không trả lời.

“Ngươi muốn Kim Đan đúng không, đã giúp thì giúp đến cùng, lần này ta tặng ngươi miễn phí một số!”

Sương bụi hoàn toàn che khuất tầm mắt, Lý Phàm mơ hồ nghe được lời nói Hủ Mộc đạo nhân bên tai.

Lý Phàm hoa mắt, hắn lảo đạo, lần nữa quay lại bên trong biệt viện Luận Đạo lâu của châu Thiên Linh.

Hủ Mộc đạo nhân, ‘Tuyên Hoàn Hoàn Hằng Viên’ và vô số tu sĩ bị treo ở đầu cảnh trong khoảnh khắc đã biến mất không thấy tăm tích.

Tất cả dường như chỉ là ảo giác của Lý Phàm.

Thế nhưng trên bàn lẳng lặng đặ một nhánh cây khô héo, dường như đang xác nhận chuyện gì.

Không còn ảnh hưởng của Nhược Mộc, Lý Phàm khôi phục suy nghĩ bình thường.

Hắn nhớ lại toàn bộ chuyện mình đã gặp, hắn như rơi vào trời đông gió rét,

Chỉ là e sợ tên Hủ Mộc đạo nhân kia vẫn đang lén nhìn trộm, đành phải mạnh mẽ ức chế sợ hãi trong lòng, ra vẻ trấn định.

Đây đã là ly linh trà thứ sáu Lý Phàm liên tục uống vào bụng.

Trà tên ‘Húc Dương Xuân Nhật’, 800 độ cống hiến một ly.

Nghe nói cây trà đó cần bồi dưỡng trong môi trường động thiên không mưa lâu dài, đón nắng trồng xuống.

Ba năm mới nảy mầm, sản lượng thưa thớt.

Sau khi uống vào, dòng nước ấm sẽ tự tràn ra trong cơ thể. Khiến cho người ta có cảm giác như tắm dưới ánh mặt trời, hiệu quả mấy ngày không dứt.

Nhưng loại trà ngon được hoan nghênh rộng rãi này lại vẫn không thể xua đuổi hàn ý trong lòng Lý Phàm.

Đây là lần thứ ba bản tôn trực tiếp đối mặt với đại năng chân chính từ lúc hắn bước vào Huyền Hoàng giới luân hồi đến nay.

Lần đầu là phân thân bị Thiên Y nhìn thấu, đối phương theo cảm ứng trực tiếp xâm nhập không gian tư nhân Thiên Huyền Kính của hắn.

Lần thứ hai là lúc hắn bế quan cảm ngộ ‘Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm’ ở châu Thiên Vũ, Ngư Phụ lão nhân bị khí tức Thiên Sát ẩn chứa trong đó hấp dẫn, bất thình lình xuất hiện.

Mà lần tiếp xúc này lại càng làm cho người ta hoảng hốt, đột ngột không kịp đề phòng hơn hai lần trước.

Cũng càng hung hiểm hơn.

Ít nhất bản thân Ngư Phụ lão nhân điên điên khùng khùng, thần chí không rõ, không có ác ý gì với Lý Phàm. Ngược lại còn tặng hắn một phần cơ duyên.

Lần của Thiên Y là Lý Phàm tham thù lao nhiệm vụ mười vạn độ cống hiến, chủ động đến cửa trêu chọc. Tuy khi đó vẫn chưa hiểu đạo lý ở trước mặt đại năng phải thu liễm tâm thần, cho nên bị đối phương phát hiện manh mối. Nhưng ít nhất nhất ý thức bản ngã Lý Phàm tỉnh táo lại thêm có Hoàn Chân hộ thể, thực ra là hữu kinh vô hiểm.

Riêng chỉ có lần này...

Hủ Mộc đạo nhân tới bất ngờ đến cực điểm, khó lòng phòng bị.

Thủ đoạn của hắn cũng làm cho người ta sợ hãi, bây giờ nhớ lại, Lý Phàm vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ từ tận đáy lòng.

“Khác với thủ đoạn nhìn thấu lòng người của Thiên Y, Hủ Mộc đạo nhân hoặc là nói ‘Nhược Mộc’ có thể trực tiếp vặn vẹo, thay đổi tư tưởng và nhận biết của tu sĩ.”

“Nhưng bản thân tu sĩ lại sẽ không cảm nhận được khác thường...”

“Khó trách lúc trước Hủ Mộc đạo nhân lại nói tu sĩ bị hái kim đan đều là ‘tự nguyện’.”

Lý Phàm nhớ lại suy nghĩ, phản ứng của mình khi đó, trong lòng lại dâng lên cơn ớn lạnh.

Lại uống thêm một ly ‘Húc Dương Xuân Nhật’ cho đỡ sợ.

“Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ là lý tự nhiên.”

“Nhưng sau khi ta đi theo hắn nhìn thấy cảnh tượng tên là ‘Tiên Nhân Thọ’, chẳng những không có cảm thấy nguy hiểm, bi thương, trái lại cảm thấy vô cùng hợp lý.”

“Thậm chí hận không thể lấy thân thay thế...”

Lý Phàm híp mắt, Hóa Đạo Thạch trong đầu không ngừng chiếu lại hình ảnh ‘Nhược Mộc’ trước đó.

Lúc này ảnh hưởng của ‘Nhược Mộc’ đã biến mất.

Bình Luận (0)
Comment