Tuy Lý Phàm xem sinh linh thiên hạ là công cụ, khi nhìn thấy các tu sĩ như trái cây bị treo ở đầu cành vẫn sẽ theo bản năng sinh ra hoảng sợ từng hồi.
Đây mới là biểu hiện vốn có bình thường.
“Ở chỗ Hủ Mộc đạo nhân, sau khi quan niệm của ta bị bóp méo lại giống như trải qua một loại dẫn dắt nào đó, trở nên rất cực đoan.”
“Có thể nói là có chút điên cuồng.”
Lý Phàm sẽ không phủ nhận ở sâu trong lòng mình có lẽ quả thực có một tia ý nghĩ tương tự như vậy.
Nhưng con người vốn là thể hỗn hợp tinh thần phức tạp, có lúc thậm chí sẽ tự mình mâu thuẫn.
Đương nhiên không thể coi suy nghĩ ngẫu nhiên lóe lên trong đầu là thế giới quan bản ngã của bọn họ.
“Hủ Mộc đạo nhân này rất không thích hợp.”
“Dường như cực kỳ căm hận quần thể tu sĩ.”
Dĩ nhiên Lý Phàm sẽ không cho rằng, lấy loại tu vi của ‘Nhược Mộc’, mua bán kim đan chỉ là vì thu hoạch độ cống hiến.
Dụ dỗ tu sĩ tiến vào ‘Tiên Nhân Thọ’, trở thành một thành viên cũng là tiếp đó trên dây chuyền sản xuất.
E rằng mục đích chủ yếu là vì truyền bá tư tưởng “tu sĩ cũng có thể như trái cây” của hắn.
Loại dị đoan này chắc chắn là quần thể tu sĩ không tha thứ. Vạn Tiên Minh cũng hẳn sẽ giám sát, chế ước tương ứng, vì vậy Hủ Mộc đạo nhân cũng không thể quá phô trương.
“Báo thù sao...” Ánh mắt Lý Phàm loé lên.
Thiên địa sinh ra linh, Nhược Mộc tước thọ nó. Cấp mệnh quả Diễn Thọ, ăn vào có thể trường sinh.
Trong thời khắc bị Nhược Mộc khống chế tư duy, có rất nhiều hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Đó là một cây đại thụ che trời hoàn toàn khác với cây khô héo bây giờ.
Đội trời đạp đất, xanh biếc ướt át, sinh cơ bừng bừng.
Không có tu sĩ bị treo.
Trên ngọn cây chỉ là kết ra mấy quả trái cây kỳ dị óng ánh long lanh, vàng tím giao nhau.
Mặt ngoài trái cây mơ hồ có thể nhìn thấy đồ án khác nhau.
Có cây cối, có sông núi, có dị thú.
Hoa văn trên trái cây vàng tím đều không quả nào giống nào, không hề lặp lại.
Trong hình ảnh lóe lên Lý Phàm còn nhìn thấy, tiếp đó, một lần tình cờ có nhân loại đến thăm.
Lúc đầu dường như bọn họ đều không có tu vi, đều mặc trang phục người phàm.
Chỉ có một phần rất ít người may mắn có thể khó khăn leo lên cây, thành công hái đi trái cây vàng tím.
Nhưng về sau, nhân loại xuất hiện càng ngày càng nhiều lần.
Thực lực của bọn họ cũng càng ngày càng cường đại.
Thậm chí có người leo lên cự mộc chọc trời như giẫm trên đất bằng.
Số lượng trái cây vàng tím bị hái đi tự nhiên cũng trở nên nhiều hơn.
Sau đó ‘Nhược Mộc’ vốn tùy ý để bên ngoài cướp đoạt cũng theo đó xảy ra thay đổi.
Trên cây diễn hóa, ra đời rất nhiều tinh quái coi như hệ thống phòng ngự, ngăn cản người muốn hái đi trái cây.
Từ đó về sau, phía trên Nhược Mộc cuối cùng cũng yên tĩnh rất lâu.
Nhưng tiệc vui chóng tàn.
Lúc con người trở lại lần nữa, thực lực của bọn họ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Kết bè kết đội, người mặc trang kỳ phục lạ, có thể phi thiên độn địa, ngự sử năng lượng trong không khí chiến đấu.
Tinh quái Nhược Mộc diễn hóa ra căn bản không chịu nổi một đòn.
Bọn họ chiếm giữ Nhược Mộc, chiếm nó làm của riêng.
Đồng thời phái người chuyên trách trông coi, cứ qua một thời gian là đến hái đi số lượng trái cây nhất định.
...
“Huyền Thiên giáo?”
Phong cách trang phục của những nhân loại trong hình rất kỳ lạ, dễ dàng phân biệt.
Cực kỳ tương tự với trang phục trên người di hài Pháp Vương Huyền Thiên giáo Lý Phàm nhìn thấy trong ảo cảnh của Triệu sư tỷ lúc trước.
Huyền Thiên giáo thống trị nơi này năm tháng đằng đẵng.
Lúc hình ảnh xảy ra biến hóa lần nữa, người xuất hiện trên ‘Nhược Mộc’ là tu sĩ thập tông Tiên Đạo.
“Quả vị Trường Sinh ư?”
Ánh mắt Lý Phàm liếc qua cành cây khô trên bàn, trong lòng chợt động.
Trầm tư rất lâu, sau đó lại lần nữa hồi tưởng.
Trong lúc thập tông Tiên Đạo chiếm giữ ‘Nhược Mộc’, sản lượng trái cây vàng tím trên đỉnh ‘Nhược Mộc’ chẳng biết tại sao lại dần ít đi.
Người mỗi lần đến đây hái trái cây cũng hình như đều là tu sĩ không cùng tông phái.
Sau này cũng không biết đã qua bao lâu...
Một ngày này, bỗng dưng có mấy chục tu sĩ tản ra cường hãn khí tức ngang nhiên xâm nhập.
Sau khi nhẹ nhàng đánh chết tu sĩ trông coi, bọn họ không trực tiếp cướp đoạt trái cây vàng tím.
Mà là nhìn ‘Nhược Mộc’ trước mặt, không biết đang thảo luận chuyện gì.
Dường như tranh cãi cực kỳ kịch liệt.
Nhưng cuối cùng vẫn đạt thành nhất trí.
Hình ảnh kế tiếp khiến cho đồng tử Lý Phàm bỗng thít chặt.
Bọn họ bố trí một trận pháp khổng lồ vây nhốt ‘Nhược Mộc’ trong đó.
Từng sợi xiềng xích màu đen như châm dài đâm vào khắp nơi trên cây.
Sau đó, khí tức sinh mệnh liên tục không ngừng bị rút ra từ đó, hội tụ đến trong một quang cầu màu lục giữa hư không.
Cây vốn xanh ngắt vô cùng theo từng điểm lục quang liên tục trôi đi chợt già yếu mắt thường có thể thấy.
Trong thời gian này, không phải ‘Nhược Mộc’ không nghĩ tới phản kích.
Cây rung lên, bên trong diễn biến ra vô số tinh quái hũng hãn không sợ chết tấn công các tu sĩ.
Thậm chí bản thân Nhược Mộc cũng đều vung ra chạc cây, như kiếm đâm tới.
Nhưng tu vi những tu sĩ tới đây quả thật đáng sợ đến cực điểm.