Tất cả phản kháng đều là phí công, tất cả đều bị trấn áp trong nháy mắt.
Ngay cả một đòn lưỡng bại câu thương cuối cùng của Nhược Mộc làm khô héo toàn bộ trái cây vàng tím kết ra.
Đều bị đám người này cứu vãn về.
Bất lực phản kháng, Nhược Mộc chỉ có thể trơ mắt nhìn tinh hoa sinh mệnh của mình bị tùy ý rút ra.
Lá cây dần trở nên khô héo, bay xuống như mưa.
Trong âm thanh như sấm sét nổ vang, không ít thân cành của cây ầm ầm đứt gãy.
Trên cây khô Nhược Mộc cũng bắt đầu hiện lên từng vết nứt.
Song đám người này lại không mảy may có ý dừng tay.
Dáng vẻ như không triệt để rút khô nó thì tuyệt đối không dừng tay.
May mà vào thời khắc mấu chốt, hình như lại có một đám tu sĩ khác đuổi tới.
Hai bên xảy ra hỗn chiến, hành động rút ra cũng bị ép bỏ dở.
Bọn họ thành công lấy ra quang đoàn màu lục ngưng tụ giữa không trung, thời khắc rút lui vẫn không quên phát động công kích liên thủ với ‘Nhược Mộc’ đã chịu đủ tàn phá.
Thương tổn lần tập kích này mang tới cho Nhược Mộc giống như còn lớn hơn khi bị cưỡng ép rút ra năng lượng sinh mệnh vừa rồi.
Vết nứt to lớn dưới gốc cây khô không ngừng kéo dài lên, nhánh cây lả tả rơi xuống, không biết đi chỗ nào.
Mà những tu sĩ tới cứu viện thấy vậy cũng từ bỏ truy kích, vội vàng cứu chữa Nhược Mộc.
Trải qua cố gắng của bọn họ, cuối cùng cũng tránh được vận mệnh ‘Nhược Mộc’ hoàn toàn bỏ mạng.
Nhưng thương tổn nó chịu thực sự quá lớn, khó có thể thay đổi.
Từ đó về sau, khô héo, già yếu vẫn đi theo nó.
Mãi đến nhiều năm sau, một tu sĩ hình người hiện hình bên trong Nhược Mộc.
...
Cảnh nhìn thấy trong ‘Tiên Nhân Thọ’ tuy đều chỉ là một vài hình ảnh vỡ nát.
Nhưng lượng tin tức lại cực kỳ lớn.
Lý Phàm thông qua chiếu lại không ngừng của Hóa Đạo Thạch, xem một lần lại tiếp một lần.
Kết hợp với tin tức thu thập được trước đó, chậm rãi có suy đoán.
“Đám tu sĩ tạo thành thương tổn cho Nhược Mộc e rằng chính là những người vào thời khắc đại kiếp buông xuống năm đó, chủ trương vứt bỏ Huyền Hoàng giới, trốn xa chuồn khỏi.”
“Nhìn từ uy năng bày ra khi bọn họ xuất thủ, trong đó không thiếu tồn tại của cường giả Trường Sinh cảnh.”
“Năm trăm năm trước, đám người này không biết vì nguyên nhân gì muốn quay về Huyền Hoàng giới, gây ra một trận đại chiến.”
“Tư Mã Trường Không từng nói, thiên địa đều tỏ ra căm hận cực độ đối với những tu sĩ này. Còn xa hơn những người dù là cướp trời đoạt đất chúng ta.”
“Phản đồ đã trộm đi cái gì...”
“Không phải là cây Nhược Mộc có thể ngưng kết ra ‘quả Trường Sinh’ này chứ?”
“Ừm... Nhìn từ thủ đoạn hành sự của đám người này, sợ rằng có lẽ còn có một vài thứ khác.”
“Mấy ngàn năm trôi qua, đi rồi trở về. Là cuối cùng vẫn không thể trốn được tiên khư? Hay là có nguyên nhân nào khác?”
Lý Phàm cau mày.
Sự tồn tại của tiên khư cũng không phải là bí mật gì với thập tông Tiên Đạo.
Đám người này hành sự tàn nhẫn như vậy, không chừa đường lui.
Hiển nhiên có nắm chắc có thể thành công thoát khỏi Huyền Hoàng giới.
Nhưng mà không biết rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì mới làm cho bọn họ không thể không trở lại.
Tin tức đã biết quá ít, tạm thời không quản nó.
Bất kể thế nào, đến đây cuối cùng Lý Phàm cũng đã biết vì sao ‘Nhược Mộc’ oán hận tu sĩ như thế.
Bất kể là bị nhân loại tùy ý cướp đoạt trái cây hay là về sau gần như bỏ mình.
Thù oán giữa nó và các tu sĩ quả thực có thể dùng câu không chết không thôi để hình dung.
Nếu Lý Phàm bị đối đãi như thế, e là thủ đoạn trả thù còn tàn nhẫn hơn gấp mấy lần không thôi.
“Sau khi thiên tôn truyền đạo, biệt lập tân pháp, quả Trường Sinh không còn năng lực trường sinh nữa.”
“Chuyện này đối với Nhược Mộc có lẽ còn là chuyện tốt.”
“Nói từ một loại ý nghĩa nào đó, Truyền Pháp còn có thể coi như là ân nhân cứu mạng của nó.”
“Nếu không cho dù Nhược Mộc có mạnh hơn nữa, sợ là nó vẫn khó thoát được vận mệnh bị cướp đoạt.”
“Nhìn từ việc nó muốn thay đổi ‘một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’, nó hẳn còn chưa có đạt tới Trường Sinh cảnh. Chỉ là không biết nó đã sống bao lâu, bản thể lại là tạo vật huyền diệu như vậy, thực lực không thể dùng Hợp Đạo đơn giản để đánh giá.”
“Lại là trên Hợp Đạo không chứng trường sinh à...”
“Khoảng cách giữa Hợp Đạo và Trường Sinh cảnh không khỏi có phần rộng lớn quá mức.”
Thiên Y, Ngư Phụ và Hủ Mộc Lý Phàm đã gặp gỡ. Ba vị cường giả ấy đều ở trong cảnh giới này.
Chuyện này tuy nói chỉ là một loại trùng hợp, nhưng cũng có thể nói rõ độ khó của việc muốn “nghịch thiên địa chi lý, để chứng trường sinh” từ một phương diện khác.
Hào kiệt tuấn tài trong thiên hạ tuy nhiều nhưng tân pháp trường sinh trước sau vẫn chỉ có mấy cái.
Ánh mắt Lý Phàm sâu kín, rất lâu không nói.
Tổng kết xong thu hoạch lần này, Lý Phàm bắt đầu nghĩ lại.
“Lần này bị Hủ Mộc bắt gặp, suýt nữa toi mạng, nói tóm lại quả thực là vận khí không tốt.”
“Nếu nói ta vừa đột phá cảnh giới, trong lòng khó tránh có phần đắc ý vênh váo...”
“Chuyện này cũng đâu có.”
“Ở đây là châu thành Thiên Linh, nơi này lại là biệt viện cho thuê của Luận Đạo lâu. An toàn tuyệt đối có đảm bảo.”
“Ai có thể nghĩ đến, làm ăn hạ lưu, buôn bán kim đan của tu sĩ lại sẽ gặp phải một vị đại năng tràn ngập ác ý với nhân loại?”