Mà có một số thì liên quan đến lĩnh vực Lý Phàm biết nhưng còn thấp hiện tại, đối với Lý Phàm vừa vào Nguyên Anh thì rất có giá trị.
Cả Nguyên Anh kỳ là quá trình bồi dưỡng, hoàn thiện pháp vực động thiên của bản thân.
Pháp vực động thiên càng hoàn chỉnh, lực chiến đấu tu sĩ Nguyên Anh bày ra cũng càng mạnh.
Là có thể làm được gần như nhất trí với hoàn cảnh phần ngoài Huyền Hoàng giới, có thể có triển vọng Hóa Thần cảnh.
Chi tiết cụ thể thì Lý Phàm vẫn chưa rõ lắm.
Nhưng quá trình đại khái thì lại mơ hồ hiểu rõ trong lòng.
Cái gọi là “rút thiên địa chi tủy, để có được thần”.
Thiên chi tủy tên như nghĩa, tác dụng của nó đại khái tương đương với tuỷ người.
Công năng quan trọng nhất của tuỷ người là tạo máu.
Mà thiên chi tủy lại là tạo pháp.
Pháp tắc trong thiên địa giống như huyết dịch trong cơ thể người, là nền tảng tồn tại duy trì cho thế giới có thể ổn định.
Người không máu thì chết, trời không pháp thì diệt.
Thông qua ngụy trang động thiên của bản thân thành hoàn cảnh bản thể của Huyền Hoàng giới, lừa được hành động phú pháp bản năng của thiên chi tủy, từ đó chiếm một số pháp tắc vốn nên xuất hiện trên thế giới làm của riêng.
Đương nhiên, giống như tuỷ người ngoại trừ có công năng tạo máu còn đảm nhận cơ chế miễn dịch, phòng ngự.
Thiên chi tủy cũng có năng lực phản chế nhất định.
Cho nên trong quá trình ‘rút thiên tủy’ cần thời khắc cẩn thận phản phệ của thiên địa.
Thường thì một lần chỉ có thể rút ra một loại pháp tắc, hơn nữa còn không thể lòng tham không đáy, cần ước lượng mà làm.
Nếu như nói tế thiên địa chi phách là sau khi đủ thực lực, quang minh chính đại chiếm pháp tắc thành của riêng mình.
Như vậy rút thiên tủy là lúc thực lực còn nhỏ yếu, lén lút đánh cắp pháp tắc.
Thông qua cường hóa bản thân suy yếu thủ đoạn của đối phương. Kéo nhỏ chênh lệch giữa hai bên.
Từ đó chuẩn bị đầy đủ cho quá trình hợp đạo tương lai.
Hiện tại Lý Phàm đứng trên tu vi Nguyên Anh kỳ, lần nữa diễn thử quá trình ‘rút thiên tủy’ trong lòng, quả nhiên trong lòng có khác biệt so với lúc Kim Đan kỳ, cảm ngộ càng thêm khắc sâu.
“Truyền Pháp quả nhiên tài năng ngất trời.”
“Bắt đầu từ mượn thiên địa chi kỳ, dòm thiên địa chi pháp, từng bước biến một người phàm không cách nào tu hành thành có thể dung nạp vào trong toàn bộ tu hành hệ thống của thiên địa.”
“Lại thông qua đoạt thiên địa chi tinh, rút thiên địa chi tủy rút ngắn chênh lệch giữa thiên địa và bản ngã.”
“Tế thiên địa chi phách, nắm giữ lực lượng có thể chống chọi với thiên địa.”
“Cuối cùng nghịch thiên địa chi lý mà chuyển biến thành vĩnh chứng trường sinh.”
“Từng bước một, mục đích rõ ràng...”
“Quả nhiên là khó lòng phòng bị. Khó trách lấy thiên địa chi uy đều thất bại thảm hại trước mặt tu sĩ tân pháp. Không thể không bị ép phản kích.”
Lý Phàm lần nữa cảm khái.
Lần nữa nhìn lại trình tự tu hành, trong lòng Lý Phàm khẽ động, chỉ cảm thấy quá trình này dường như tương đối giống như một số chuyện trong ký ức.
Song chờ hắn muốn lần nữa suy nghĩ tỉ mỉ, linh cảm không dễ gì mới xuất hiện trong đầu lại bất chợt biến mất không thấy.
Dù là vận dụng Hóa Đạo Thạch cũng không thể nhớ lại.
Một loại cảm giác thất vọng mất mát không khỏi dâng lên trong lòng Lý Phàm.
“Kỳ quái...”
Lý Phàm híp hai mắt, thoáng chốc rơi vào trầm tư.
Hắn gần như dám khẳng định, đốn ngộ vừa nãy nếu là dưới tình huống bình thường sẽ không tiêu tán vô tung nhanh như thế.
Hẳn là bị lực lượng nào đó ảnh hưởng dẫn đến tia linh cảm kia chợt vụt tắt.
“Giống như chuyện ta trải qua trong ảo cảnh của Triệu sư tỷ.”
“Bị giam giữ trong mật thất, một khi muốn tu hành, vách tường mật thất sẽ cố ý phát ra âm thanh ầm ĩ, châm chọc, nỗ lực ngăn cản ta tiến vào trạng thái tu luyện, khôi phục.”
“Mà loại ràng buộc này của Huyền Hoàng giới càng thêm lặng yên không tiếng động, không bị người biết.”
“Truyền Pháp thiên tôn, là ngươi à...”
Lý Phàm chợt ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt khó hiểu.
Đương nhiên Lý Phàm sẽ không lo lắng, Truyền Pháp thiên tôn đã nhiều năm không hiện thế gian lại vì cái liếc này của hắn mà đột nhiên hiện thân.
Sau đó hỏi hắn một câu: “Tiểu hữu, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Trên thực tế, Lý Phàm đang để ý chuyện khác.
Cái gọi là càng giấu càng lộ.
Chỉ có chuyện để ý mới sẽ nghĩ mọi cách tiến hành che giấu.
Nếu như thật sự không để ý thì cần gì phải dùng thủ đoạn che giấu tai mắt người khác?
Trong lịch sử mấy ngàn năm của Huyền Hoàng giới, thiên tài tuấn kiệt vô số.
Tất nhiên rất nhiều tu sĩ cũng giống như Lý Phàm vừa nãy, dưới cơ duyên xảo hợp sắp lĩnh ngộ được gì đó.
Nhưng tất cả đều bị thủ đoạn khó hiểu cưỡng ép đè xuống.
Điều này hoàn toàn nói rõ việc Truyền Pháp ngày trước hiểu rõ tu sĩ Huyền Hoàng giới, lại có một tia kiêng kị...
Truyền pháp lấy uy lực một người thay trời đổi đất, xoay chuyển tình thế của tân, cựu pháp.
Trấn áp thiên hạ mấy ngàn năm, làm cho tu sĩ thiên hạ người người chỉ có thể như trâu ngựa.
Nhân vật bậc này vậy mà cũng sẽ có chuyện kiêng kỵ?
“Tuy nhất định không đến mức sợ hãi, nhưng lo lắng trong lòng hắn cũng không thể thiếu.”
“Thú vị...”
Trong nháy mắt, Lý Phàm nghĩ rõ những việc này chính thức cảm thấy hứng thú với bí mật ẩn giấu phía sau.
“Có lẽ phương pháp muốn đối kháng Truyền Pháp nằm ở trong đó.”