Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 884 - Chương 884. Tùng Vân Sinh Trăm Thái

Chương 884. Tùng Vân sinh trăm thái Chương 884. Tùng Vân sinh trăm thái

Kể từ trước đây không lâu, sau khi lục tục có tu sĩ tìm tới cửa, muốn chuộc về sớm độ cống hiến, bọn họ bị quấy rầy phiền không chịu nổi.

Ba người đều cùng nhau trốn ở đây, cửa lớn đóng chặt, nhắm mắt làm ngơ.

Không lâu sau, Chu Thanh Ngang vẫn luôn ngậm miệng không nói chợt lên tiếng: “Tùy ý bọn họ ầm ĩ như thế mãi trái lại cũng không phải cách hay.”

“Chúng ta thì chẳng sao cả, mặc cho bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ. Chỉ sợ bọn họ dưới cơn giận dữ nói không lựa lời, làm hỏng danh dự của Bí sứ đại nhân.”

“Tiếng người đáng sợ! Đến lúc đó truyền đi, người ngoài không rõ tình hình còn sẽ thật sự cho rằng Bí sứ đại nhân là loại tiểu nhân tham tài sản của người khác đó!”

Cao Viễn phản ứng cực nhanh, lời của Chu Thanh Ngang còn chưa dứt thì hắn đã phụ họa nói: “Không sai, Bí sứ đại nhân còn muốn dựa vào việc này lung lạc lòng người nữa. Nếu lại kéo dài như vậy sợ là phải trì hoãn mưu đồ của đại nhân!”

Lúc này Hà Chính Hạo ngẩng đầu, ngẩn ngơ hỏi: “Hai vị đạo hữu có cao kiến gì?”

“Trước đó không phải Bí sứ đại nhân đã từng dặn dò, trên thương khế cũng đã viết rõ rồi à. Muốn chuộc về sớm cũng không phải không được. Đơn giản chỉ là trừ một ít tiền bồi thường hợp đồng, đồng thời cấm tham gia kế hoạch quyên tư sau này cả đời thôi.”

“Ngươi ra ngoài nói rõ với bọn họ. Nếu như bọn họ vẫn khư khư cố chấp, vậy cứ trả lại độ cống hiến bọn họ là được.”

“Ngươi ghi sẵn danh sách, ta báo cáo cho Bí sứ đại nhân. Việc này chẳng phải giải quyết rồi sao?”

Chu Thanh Ngang chậm rãi nói.

Trong lòng Hà Chính Hạo lại âm thầm kêu khổ không ngừng: “Ngươi nói nhẹ nhàng lắm, đó mà là một tí tiền bồi thường hợp đồng à? Đó ước chừng là một phần ba lận đấy! Đều là cực khổ vất vả mới tích lũy được, có bao nhiêu người bỏ được? Nếu thật sự nói như vậy, bọn họ còn không xé xác ta?”

Hắn như cầu cứu nhìn về phía Cao Viễn, chỉ thấy hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình.

“Hà đạo hữu?”

Nghe giọng điệu lần nữa nặng thêm của Chu Thanh Ngang, Hà Chính Hạo bất đắc dĩ chỉ đành kiên trì đáp ứng.

Trong nháy mắt khi hắn đi ra Bố Chính đường, quần thể tu sĩ vốn tiếng người huyên náo bỗng tập thể an tĩnh lại.

Đồng loạt nhìn Hà Chính Hạo.

“Rầm!”

Cửa lớn sau lưng nhanh chóng đóng lại, Hà Chính Hạo lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Chư vị, xin nghe ta giải thích!”

...

Lúc Hà Chính Hạo vắt hết đầu óc giảng đạo lý với một đám tu sĩ.

Hàn Dịch lại vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong hối hận cực độ.

Sau khi tin tức công pháp giảm giá công bố ra, tuy hiện tại trên người hắn không có đồng nào nhưng cũng ôm tâm thái tham gia náo nhiệt, bắt đầu nghiên cứu danh sách công pháp công bố lần này.

Không xem còn ổn, vừa xem là khiến lòng hắn nháy mắt có phần mất cân bằng.

Trong đó có một môn công pháp tên là “Không Kiếp Hỗn Nguyên Thư”, có diệu dụng tránh tai hoạ, tránh kiếp nạn.

Đồng thời chỉ là công pháp Hóa Thần, sau khi giảm 50% chỉ cần một trăm mười vạn độ cống hiến là có thể mua được.

“Nếu như phối hợp với Thiên Vận Kinh của ta thì có thể giảm bớt hậu quả bị thiên vận phản phệ của ta trên diện rộng.”

“Cuối cùng cũng không cần lo lắng giống trước đó, tai ách chẳng hiểu ra sao ập vào người.”

“Quả thực rất thích hợp với ta...”

Hàn Dịch càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.

“Đáng giận! Sao lúc trước ta lại không quản nổi đôi tay này chứ!”

Trong lòng tích tụ, trong lòng Hàn Dịch buồn bực suýt thì phun ra một ngụm máu tươi.

“Không thể được, phương pháp này là dành riêng cho ta, quyết không thể bỏ lỡ.”

Hàn Dịch đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm.

“Ta đã tổn thất một phần ba phí bồi thường thiệt hại kế ước, mà số tiền vốn của ta là chín mươi mốt vạn.”

“Nếu như có thể thuận lợi thu hồi, chính là sáu mươi vạn…”

Hàn Dịch cảm thấy đau lòng.

Tiếp đó, hắn lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt: “Còn thiếu hơn năm mươi vạn nữa.”

“Trong vòng một năm, nếu như ta liều mạng và lại bị phản phệ lần nữa, cũng không phải không thể kiếm được nhiều như vậy.”

“Chỉ sợ nếu ta làm thường xuyên như vậy sẽ tổn lại đến căn cơ.”

Sau một hồi chần chừ, cuối cùng Hàn Dịch cũng hạ quyết tâm.

“Trước đây ta cho rằng chỉ cần có thể kiểm soát được khí vận của mình thì nhất định có thể thành công trong tu hành.”

“Nhưng xét theo kinh nghiệm của ta trong mấy năm trở lại đây, khí vận không phải vạn năng. Nếu chỉ dựa vào khí vận mà muốn tu thành Hợp Đạo, thậm chí là Trường Sinh thì vĩnh viễn không đủ.”

“Tài nguyên và nhân mạch đều quan trọng như nhau.”

“Lần này công pháp xuất hiện trên thế gian chính là cơ hội ngàn năm có một. Trời cho mà ta không lấy thì đúng là tội lỗi.”

Nghĩ đến đây, Hàn Dịch trực tiếp đi thẳng đến Bố Chính đường ở thành Tùng Vân.

Trên đường đi, hắn nghe nói có một nhóm tu sĩ lớn tụ tập ở đây. Giống như hắn, bọn họ đều muốn nhanh chóng lấy lại độ cống hiến.

Vốn dĩ trong lòng hắn còn cảm thấy may mắn, hắn nghĩ người đông thế mạnh sẽ dễ làm nên chuyện hơn.

Nhưng khi hắn thật sự đến nơi thì trong lòng lại lạnh lẽo.

Nơi đây chỉ còn lại thưa thớt mấy người, khuôn mặt bọn họ giống như quả cà bị sương giá, mặt ủ mày chau.

“Chẳng lẽ lại xảy ra biến cố gì?” Hàn Dịch thấp thỏm vội vàng đi tìm hiểu.

Bình Luận (0)
Comment