Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 885 - Chương 885. Âm Dương Khó Định Luận

Chương 885. Âm dương khó định luận Chương 885. Âm dương khó định luận

Kết quả có chút ngoài ý muốn khiến hắn lo lắng vô ích.

“Chỉ cần ta nguyện ý bồi thường ba mươi phần trăm phí bồi thường vi phạm khế ước là có thể lấy lại độ cống hiến ư?”

“Không còn điều kiện nào khác kèm theo sao?”

Sau khi hỏi rõ ràng, Hàn Dịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tu sĩ đối diện thấy thế có chút không cam lòng: “Một phần ba lận đó, trông dáng vẻ đạo hữu hình như không có chút quan tâm nào vậy.”

Hàn Dịch lắc đầu: “Có chơi có chịu, trên khế ước có viết rõ ràng. Lúc đó, ta đã ký rồi, cho dù có hối hận cũng sẽ không nói nhiều làm gì.”

“Ta vốn tưởng rằng Bí sứ đại nhân sẽ nhân lúc mọi người đang cần dùng tiền gấp nên tăng giá.”

“Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ cũng không tệ lắm.”

Người nói vô ý nhưng người nghe hữu tâm.

Lời này của Hàn Dịch khiến một vài tu sĩ tức giận.

“Người là người được Lý Phàm thuê đến đúng không? Nghe giọng điệu của ngươi giống như ngươi đã bị hắn lừa gạt nhiều như vậy, ngược lại còn muốn tạ ơn hắn?”

“Đúng vậy, vị đạo hữu này khá lạ mắt, nhìn thế nào cũng giống người của Lý Phàm mời đến để gây chuyện! Mọi người đừng để yêu ngôn của hắn mê hoặc!”

“Đúng là kẻ đáng chết mà!”

Trong chốc lát, không hiểu sao Hàn Dịch lại trở thành đối tượng trút giận của cả đám người.

Hắn nhất thời chưa kịp định thần lại, có chút bối rối.

Cũng may Hà Chính Hạo nhìn thấy cảnh này, kịp thời tới cứu Hàn Dịch.

“Cố tình gây sự phải không hả? Ta thấy vị đạo hữu này nói rất có lý, có chơi có chịu! Lúc trước, chính các ngươi tự ký khế ước chứ đại nhân nhà ta đâu có ép buộc. Thậm chí, mấy người các ngươi còn cầu xin ta gia nhập quyên tư cơ mà, rồi giờ cả đám các người đều lật mặt không nhận đúng không?”

Hà Chính Hạo khí thế hùng hổ, trách mắng cả đám người một trận.

Mà những vị tu sĩ kia thấy thế cũng không dám lên mặt tranh luận cùng hắn, đành phải hậm hực rút lui.

“Xin hỏi danh tính của đạo hữu?” Sau khi đám người rút lui, Hà Chính Hạo ôn hòa nhìn vị tu sĩ duy nhất thay mặt Lý Phàm lên tiếng.

“Tại hạ Hàn Dịch!” Hàn Dịch biết người này chính là Hà Chính Hạo, chuyên chủ trì kế hoạch gây quỹ và cũng là nhân vật mấu chốt trong việc thu hồi độ cống hiến của mình. Trong lúc nhất thời, hắn có chút căng thẳng.

“Ha ha, Hàn đạo hữu thoải mái chút đi.” Số tu sĩ mà Hà Chính Hạo quen biết tới giờ đâu chỉ hơn một vạn người.

Đương nhiên, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu được tâm thái lúc này của Hàn Dịch.

Hà Chính Hạo đột nhiên nghĩ đến những việc mà Lý Phàm đã phân phó trước đó, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng.

“Ở thời đại này, tu sĩ hiểu rõ lý lẽ giống như Hàn đạo hữu không có nhiều.” Hà Chính Hạo lắc đầu thở dài.

“Ngươi đừng bị những lời đồn đại nhảm nhí ở bên ngoài lừa gạt, Bí sứ đại nhân tuyệt đối không phải là tên lừa gạt gì cả. Ngược lại, hắn rất nhân hậu, khi biết rất nhiều tu sĩ hiện tại đang cần gấp độ cống hiến nên đặc biệt căn dặn xuống.”

“Nếu như tu sĩ thật sự gặp khó khăn tạm thời thì có thể miễn phí bồi thường vi phạm khế ước đi.”

Hàn Dịch nghe vậy, vui mừng không thôi: “Thật ư?”

Hà Chính Hạo nghiêm sắc mặt: “Bí sứ đại nhân trước giờ luôn nói là làm, sao có thể giả được?”

“Nào lại đây, ta sẽ xử lý công việc liên quan cho Hàn đạo hữu.”

Hàn Dịch vui mừng khôn xiết, vội vàng đi theo.

Sau một lúc, Hàn Dịch nhìn chín mươi mốt vạn độ cống hiến mà mình đã lấy lại được, trong lòng tràn đầy cảm khái.

“Chẳng lẽ thời của ta đã tới rồi ư?”

Nghĩ kỹ lại, Hàn Dịch mơ hồ cảm thấy kiếp nạn của mình vẫn chưa kết thúc.

“Không đúng, phải nói đúng là Lý Phàm không phụ hư danh, thật sự khí độ phi phàm.”

“Phí bồi thường vi phạm khế ước nhiều độ cống hiến như vậy mà hắn vung tay lên nói miễn liền miễn.”

“Ta thấy những tu sĩ kia rõ ràng là đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà!”

Đồng thời, Hàn Dịch không khỏi âm thầm cảm kích Lý Phàm.

Tuy nhiên, hắn không biết rằng hắn nghĩ như vậy chính là điều Lý Phàm muốn.

Hắn truyền đạt mệnh lệnh qua miệng Chu Thanh Ngang.

Khi các tu sĩ vi phạm khế ước tìm đến cửa, có thể ngẫu nhiên xét một nửa số tu sĩ muốn rút độ cống hiến trong đó để miễn đi phí bồi thường vi phạm khế ước.

Bằng cách này, hắn kiếm được ít hơn một chút nhưng lại có thể khiến nước bị quấy đục.

Những tu sĩ được miễn đi phí bồi thường vi phạm sẽ nhận ân huệ của bọn họ, khi nhìn thấy những người bên ngoài chửi bới Lý Phàm, tự nhiên sẽ vì đó là giải thích vài câu.

Nhưng những người bên ngoài bị tổn thất là có thật.

Nên đương nhiên không có khả năng bị thuyết phục dễ dàng.

Vì thế tranh cãi là điều không thể tránh khỏi.

Khi ‘ông nói ông có lý, bà nói bà có lý’ thì chỉ trích một chiều sẽ trở thành tranh chấp giữa hai bên.

Và những quần chúng hóng chuyện ở bên ngoài sẽ không tùy tiện tin tưởng vào quan điểm của bất kỳ bên nào.

Như thế ảnh hưởng trái chiều vô hình chung sẽ bị loại bỏ hết mức.

Khi người khác hỏi thăm thì chỉ cần nói một câu đối phó rằng: “Haizz, việc này có chút phức tạp, cãi qua cãi lại cũng không nói rõ được.”

Lý Phàm làm như vậy thực chất cũng chỉ là kế hoãn binh.

Trấn an những tu sĩ còn đang quan sát và chưa có thu hồi độ cống hiến của mình.

Bình Luận (0)
Comment