Nếu như làm quá mức, khó tránh khỏi bị những người đó nghi ngờ, cho là hắn thật sự muốn bỏ trốn.
Mà một khi sự nghi ngờ của bọn họ tạm thời bị đè xuống thì chỉ chỉ cần đợi Xích Viêm đốt biển giáng lâm, liền có thể kết thúc kiếp này ở biển Tùng Vân rồi.
Đó gần như là những gì Lý Phàm dự đoán.
Cho dù việc này có dẫn đến không ít phong ba nhưng cuối cùng vẫn dần dần bị người dân lãng quên.
Khi thời hạn chiết khấu công pháp đang đến gần, các tu sĩ vẫn dành phần lớn tinh lực của mình để gom góp độ cống hiến và hối đoái công pháp trước khi cơ hội biến mất.
Hàn Dịch cũng như thế.
Có lẽ là bởi vì tất cả mọi người thiếu độ cống hiến, hắn đã tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.
Bất đắc dĩ, hắn phải phát động thiên Vận Kinh để tìm kiếm thời cơ.
Thuận theo cảm ứng, hắn rời biển Tùng Vân và đi thẳng đến đất liền Vạn Tiên Minh.
Châu La Yên.
“Kỳ lạ, hẳn là phải ở quanh đây, không thể sai được.”
“Nhưng sao…”
Hàn Dịch cau mày, lần nữa phi hành vòng quanh dưới đáy khu vực này hơn nửa ngày.
Hắn vẫn không thể tìm được vị trí cụ thể của cơ duyên mà mình đã cảm ứng được.
“Rõ ràng nó chỉ chính xác về hướng này nhưng chỉ có thể khóa chặt khu vực đại khái. Ta vừa tiến vào trong thì cảm giác kia liền biến mất một cách khó hiểu.”
“Giống như đang có cái gì cố ý quấy nhiễu vậy.”
Hàn Dịch cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng.
Trước đây, hắn chưa từng gặp phải tình huống này. Mà căn cứ theo ghi chép trong Thiên Vận, có thể là cơ duyên này quá lớn vượt qua hạn mức cao nhất mà hắn có thể gánh chịu lúc này, đây là họa chứ không phải phúc. Hoặc là phúc duyên ở nơi đây đã che đậy thiên cơ để đề phòng người ngoài phát hiện.
“Ta chỉ đành đích thân xuống dưới tìm kiếm một phen, xem thời cơ thế nào, nếu không dễ làm thì từ bỏ cũng không muộn. Bất luận như thế nào, giữ mạng vẫn là điều quan trọng nhất.” Hàn Dịch suy ngẫm một lát rồi đưa ra quyết định.
Rời khỏi biển Tùng Vân, đi bộ hồi lâu, hắn dần dần bình tĩnh lại. Khoảng thời gian này, hắn cảm thấy có lẽ mình đã chịu ảnh hưởng bởi khí vận phản phệ nên quyết định có chút bốc đồng. Với hiểu biết của hắn về “Thiên Vận Kinh” và lông vũ Huyền Điểu, cộng thêm tiểu thế giới nơi Thiên Mệnh Huyền Điểu vẫn lạc vẫn có chỗ chưa khai phát.
Chỉ cần hắn không bỏ mạng sớm, chỉ cần làm theo từng bước thì hắn sẽ ổn định Hóa Thần và có hy vọng tu thành Hợp Đạo.
Cũng không phải không nghĩ một chút đến cảnh giới Trường Sinh.
Tuy “Không Kiếp Hỗn Nguyên Thư” khá tốt nhưng nó cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nghĩ đến đây, lòng Hàn Dịch dần dần bình tĩnh lại.
Hắn không còn chấp niệm nhất định phải tìm thấy cơ duyên nữa, chỉ là giữ ý nghĩ “trong số mệnh nếu có thì cuối cùng sẽ có, trong số mệnh không có thì chớ nên cưỡng cầu” trong lòng và đi dạo xung quanh.
Nơi đây chỉ là một thành nhỏ mà người phàm tụ tập nên không có tu tiên giả trấn thủ.
Hàn Dịch che giấu tu vi của mình, giả trang thành người phàm và trà trộn vào trong đó.
Chỉ là khí chất vốn có của tu sĩ khó mà che giấu được, Hàn Dịch nổi bật giữa đám người phàm như hạc giữa bầy gà.
Tuy bọn họ không thể xác nhận Hàn Dịch có phải là “tiên sư” thật sự hay không nhưng khí chất trên người hắn lại nổi bật phi phàm, hiển nhiên ai cũng nghĩ nếu hắn không phải người giàu có thì cũng là người cao quý.
Theo bản năng, các người phàm đều né tránh hắn, thế là Hàn Dịch rất khó để hòa nhập vào trong đó.
Kế hoạch âm thầm tìm kiếm cơ duyên chắc sớm phá sản.
“Ta nghe nói các tu sĩ xa xưa tu tâm dưỡng tính. Dù bọn họ có tu vi thông thiên nhưng vẫn sinh hoạt cùng một chỗ với người phàm, tự nhiên hòa hợp và không lộ chút sơ hở nào. Không biết sao mà bọn họ lại làm được như vậy.”
Nhìn những người phàm ở trong thành, hắn còn chưa lên tiếng mà đã bị dọa đến run lẩy bẩy.
Tuy hỏi gì đáp nấy nhưng hắn không có được bất kỳ thông tin chi tiết cần thiết nào. Tất cả đều là những chuyện không liên quan đến nhau.
Muốn tìm được cơ duyên thật sự ở đây quả đúng là người si nói mộng.
Hàn Dịch không khỏi có chút bất lực.
“Cơ duyên là như vậy, nếu cố ý truy tìm thì lại không đạt được kết quả gì.”
Hắn không cam lòng, giả vờ ra khỏi thành để đổi khuôn mặt khác rồi quay lại thành, hắn tiếp tục dạo quanh thành mấy ngày.
Nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Vốn dĩ hắn muốn thử vận may ở các khu vực xung quanh thành nhỏ nhưng lần này vị trí cảm ứng lại bị thu hẹp phạm vi.
Cơ duyên ở ngay trong thành!
Cái cảm giác nhìn thấy nhưng không chạm vào được này chỉ khiến Hàn Dịch bị đè nén muốn thổ huyết.
Những cảm xúc vốn đã nguôi ngoai lại lần nữa bị khuấy động.
Sự thong dong bắt đầu trở nên mất ráo.
Nhưng hắn càng sốt ruột thì lại càng không đạt được điều mình muốn.
Cứ như vậy, hắn không biết mình đã ở lại trong thành này bao lâu rồi, dường như mỗi tấc đất trong thành hắn đều đã đi qua.
Nhưng vẫn không có thu hoạch.
Mà những người phàm trong thành đều thầm nhận ra sự kỳ lạ khi nhìn thấy điều này.
Bọn họ chỉ là không thể tu hành, chứ không có nghĩa là bọn họ ngốc.
Vị tu sĩ này đã đi loanh quanh trong thành rất lâu rồi mà không chịu rời đi, rõ ràng là hắn đang tìm kiếm thứ gì đó.