Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 888 - Chương 888. Thiên Tuyệt Minh Kiếm Tại

Chương 888. Thiên tuyệt minh kiếm tại Chương 888. Thiên tuyệt minh kiếm tại

Nhận thấy đối phương có vẻ không kiên nhẫn được nữa, Hàn Dịch hạ quyết tâm, bất chấp nói: “Vãn bối vì truy tìm một vật mà đến nơi này.”

“Căn cứ vết tích mà truy tìm vạn dặm, khi đến nơi đây thì bị mất dấu vết nên không thể tìm được nữa.”

Sau đó, hắn cúi đầu chờ đợi vận mệnh tiếp theo của mình.

Ai ngờ rằng, vị cường giả cổ quái trước mắt này không hề trách tội hắn.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, lão giả có chút hoảng hốt nói: “Hóa ra ngươi cũng có đồ vật bị mất à?”

“Cũng?”

Hàn Dịch nghe đến đó, lập tức nhận ra mình có một chút hy vọng sống, liền vội vàng gật đầu: “Đúng là như thế, vật này rất quan trọng đối với ta, dù phải đạp bằng thiên sơn vạn thủy ta cũng phải tìm được nó nhưng vì sao trời lại không toại lòng người…”

Giọng điệu của Ngư Phụ lão nhân không còn lạnh lùng nữa.

Hắn nhìn Hàn Dịch rồi gật đầu tán thành: “Đồ vật trân quý thì phải bảo quản thật tốt. Một khi ngươi đã ném đi rồi mà còn muốn tìm về thì rất là phiền phức.”

“Ta không biết đã tìm mất bao lâu rồi mà đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”

Hàn Dịch đương nhiên không dám truy vấn Ngư Phụ lão nhân rốt cuộc đã ném cái gì.

Lúc này, hắn tạm thời giữ được cái mạng quèn của mình, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cũng không dám nói lung tung mà chỉ tán thành: “Tiền bối dạy chí phải.”

Sau đó, hắn tiếp tục cúi đầu im lặng và không suy nghĩ đến cơ duyên gì nữa, hắn chỉ cầu nguyện cho Ngư Phụ lão nhân nhanh chóng rời khỏi đây.

Tuy nhiên, điều khiến hắn đột nhiên giật mình lại lần nữa phát sinh.

Ngay lúc này, hắn chợt nghe đối phương nói: “Ngươi đứng yên!”

Thân thể Hàn Dịch đột nhiên cứng đờ.

Hắn tưởng rằng cuối cùng mình cũng không thể thoát khỏi độc thủ của đối phương. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều cảnh tượng.

Ngay khi hắn vừa bước vào cảnh giới Luyện Khí kỳ, hắn vui mừng như điên khi đột nhiên phát hiện “Thiên Vận Kinh” ở bên trong một di tích thượng cổ.

Bởi vì hắn tu hành kinh này nên phải chịu khí vận phản phệ, mấy lần phải chịu đau đớn khi hắn thất bại trong việc tu hành lên cảnh giới Trúc Cơ.

Hơn nữa, hắn vừa thoát chết khỏi tiểu thế giới dị thú, sau khi trở về liền đạt được cảnh giới Trúc Cơ, lúc này hắn cảm thấy có thể chinh phục được thiên hạ rộng lớn này.

“Ta sắp chết rồi ư?”

Hàn Dịch nghĩ thầm.

Ngay lúc hắn tuyệt vọng, Ngư Phụ lão nhân cau mày nói: “Chẳng trách ngươi không tìm ra đồ vật, hóa ra là bị người khác theo dõi rồi?”

Hắn chỉ thấy lão giả nhẹ nhàng vung tay lên như thể chặt đứt thứ gì.

Thứ chờ đợi Hàn Dịch không phải là cái chết mà là sự nhẹ nhõm trong lòng.

Như thể gông xiềng luôn tồn tài trên người hắn bấy lâu nay bỗng nhiên biến mất không dấu vết.

“Bị người theo dõi là có ý gì?”

Lúc đầu, Hàn Dịch có chút bối rối, sau đó là kinh hãi.

“Bản thân bị người khác giám sát?”

“Chẳng trách từ đó tới giờ, ta luôn cảm giác mọi việc đều không thuận lợi. Hóa ra, nhất cử nhất động của ta đều nằm trong sự khống chế của người khác.”

Hắn chợt liên tưởng đến cảnh hắn cả ngày giám sát người phàm trong thành nhỏ.

Mồ hôi lạnh trên trán Hàn Dịch lập tức chảy ròng ròng.

“Là ai?”

“Khi nào?”

Lần lượt từng khuôn mặt xuất hiện trong đầu Hàn Dịch.

Ai nấy đều trông rất khả nghi nhưng cũng có vẻ không giống lắm.

“Đám thanh niên các ngươi…” Ngư Phụ lão nhân liên tục lắc đầu khi nhìn thấy sắc mặt Hàn Dịch trắng bệch vì sợ hãi.

“Một thân một mình đi ra ngoài, vạn sự đều phải cẩn thận. Ngươi bị theo dõi lâu như vậy, chẳng phải là tất cả bí mật trên người đều bị vạch trần rồi sao?”

“Chưa biết chừng, vật mà ngươi tìm sớm đã bị người ta trộm đi rồi.” Ngư Phụ lão nhân lộ vẻ hận sắt không thành thép.

“Có điều, chuyện này cũng không thể trách ngươi được…” Đột nhiên, lão giả thay đổi chủ đề.

Hắn cau mày nhìn lên bầu trời.

“Người ở nơi này có một số thói quen rất xấu.”

Hắn nheo mắt lại như thể đang nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm có chút nghiêm trọng.

“Tiền bối, cứu ta với!”

Có lẽ chính sự “tốt bụng” như ông lão nhà bên của Ngư Phụ lão nhân đã khiến Hàn Dịch buông lỏng cảnh giác.

Hoặc có thể hắn cảm thấy sợ hãi vì bị theo dõi đã lâu nhưng lại không hề hay biết.

Lúc này, tinh thần Hàn Dịch bấn loạn, cứ vậy mà trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt lão giả, dập đầu cầu cứu.

“Cứu ngươi?”

Lão giả nhất thời không rõ ý tứ của Hàn Dịch.

“Ngươi không cần lo lắng, người kia đã bị ta giáo huấn nghiêm khắc một trận rồi, hắn sẽ không bao giờ theo dõi ngươi nữa.”

Hàn Dịch nghe vậy, lập tức mừng rỡ.

“Xin hỏi tiền bối, rốt cuộc người giám sát ta là ai, trông như thế nào?”

Ngư Phụ lão nhân có chút khó khăn: “Cách xa quá, mắt lão phu lại không được tốt lắm nên nhìn không rõ…”

“Không sao, xin tiền bối giúp ta phân biệt rõ ràng rốt cuộc là kẻ nào.” Hàn Dịch như túm được cọng cỏ cứu mạng, hắn cảm thấy nếu không làm rõ đối tượng theo dõi mình, sau này chỉ sợ hắn ăn không ngon ngủ không yên, lại khó yên tâm tu hành.

Thế là hắn dùng thuật Thủy Kính hiện lên tất cả những nhân vật đáng ngờ chủ chốt mà hắn đã tiếp xúc trong những năm qua.

“Tiền bối…”

Hàn Dịch đang định nói thì đột nhiên cảm thấy một bầu không khí khác thường trong khoảng không.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lòng mình.

Bình Luận (0)
Comment