Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 889 - Chương 889. Thiên Tuyệt Minh Kiếm Tại (2)

Chương 889. Thiên tuyệt minh kiếm tại (2) Chương 889. Thiên tuyệt minh kiếm tại (2)

Hóa ra, trong lúc hắn nhất thời kinh hoảng làm choáng váng đầu óc, lại có thể vẽ ra cảnh tượng ‘Thanh Phong khốn kiếm’ mà hắn đã nhìn thấy ở trên biển Tùng Vân.

Lúc này, vị Ngư Phụ lão nhân đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.

“Nguy rồi, hình dáng bên ngoài của thiên địa chi phách rõ ràng là như thế, chẳng lẽ đã bị hắn nhìn ra?”

Hàn Dịch bỗng nhiên hối hận trong lòng.

“Kiếm…”

Nhưng điều mà Ngư Phụ lão nhân chú ý căn bản không phải là thiên địa chi phách gì cả.

“Kiếm?”

Ánh mắt Hàn Dịch cũng rơi vào chuôi kiếm gãy đang bị vây khốn trong Thanh Phong.

“Ta không biết đã tìm mất bao lâu rồi mà đến bây giờ vẫn chưa tìm được…”

Điều lão giả vừa nói lúc nãy vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí Hàn Dịch.

“Chẳng lẽ…”

Một ý nghĩ đáng sợ không khỏi hiện lên trong đầu Hàn Dịch.

Trước khi kịp phản ứng, hắn cảm thấy đôi mắt đục ngầu của Ngư Phụ lão nhân đang nhìn về phía mình.

Khoảnh khắc tiếp theo, Hàn Dịch chỉ cảm thấy bản thân bị một mảng màu đen nuốt chửng.

Ngư Phụ lão nhân và Hàn Dịch nhìn nhau.

Một nguồn năng lượng bạo ngược đột nhiên giáng xuống.

Khuôn mặt Ngư Phụ bình thản, thân hình như núi, đứng bất động.

Ngay cả chiếc áo tơi trên người hắn giống như đã lắng đọng cả ngàn vạn năm, nó vẫn luôn bám sát vào thân thể của Ngư Phụ, như thể không chịu sự ảnh hưởng nào từ thế giới bên ngoài.

Về phần Hàn Dịch, một cỗ sát khí màu đen khủng khiếp dường như đang dâng trào từ trong ra ngoài.

Dưới sự bao phủ của cỗ năng lượng không thể giải thích này, biểu cảm trên khuôn mặt Hàn Dịch vẫn bất động tại thời điểm hắn bị Ngư Phụ nhìn chằm chằm.

Trông nó âm trầm đáng sợ không thể giải thích được.

Đồng tử biến mất, trên mặt xuất hiện những vết nứt như đồ sứ vỡ vụn.

Toàn bộ thân hình thỉnh thoảng lóe lên rồi biến mất trong hắc khí cuồn cuộn.

Trong chớp mắt, nó lặng lẽ xuất hiện trở lại.

Biến hóa chỉ phát sinh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Sau khi nhìn xong, Ngư Phụ lại cầm sọt cá đang để trên mặt đất lên đeo vào lưng, đồng thời hắn sải bước đi về phía biển Tùng Vân.

Về phần Hàn Dịch…

Hắc khí không ngừng khuấy động đột nhiên rút vào cơ thể của Ngư Phụ lão nhân khi hắn rời đi.

Nhưng Hàn Dịch vẫn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường.

Hắn vẫn đứng yên tại chỗ và không có một động tác nào khác.

Giống như một bức tượng đá đã ở đây từ đầu đến cuối.

Đôi mắt hắn trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước.

Không biết đã qua bao lâu, khi một con chim trắng bình thường bay phía trên tượng đá Hàn Dịch.

Có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra.

Không có bất kỳ cảnh báo nào, vết thương ban đầu đã lành trên cánh của con chim trắng đột nhiên lại nứt ra.

Kết quả là nó đột nhiên mất thăng bằng, xoay vài vòng trong không trung và tiếp tục rơi xuống.

Nó không thể phục hồi cho đến khi chạm đất.

Nó trực tiếp ngã chết trước tượng đá Hàn Dịch.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Tại một thành nhỏ gần đó có một nhóm người phàm vừa nói vừa cười đi ngang qua nơi này.

Bọn họ như thể không nhìn thấy tượng đá Hàn Dịch, nhắm mắt làm ngơ để mặc hắn đứng giữa đường.

Bọn họ cũng không có né tránh mà còn trực tiếp đi thẳng qua pho tượng.

Điều huyền bí hơn nữa là pho tượng Hàn Dịch giống như là hư ảo vậy.

Không về phát sinh va chạm giữa bọn họ.

Mà các người phàm trực tiếp đi xuyên qua.

Vẻ mặt bọn họ vẫn bình thản và không phát hiện ra bất cứ dị thường nào.

Chỉ là khi bọn họ đi về phía trước không bao lâu, một người phàm đột nhiên ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, hắn gục ngã trên mặt đất.

Không lâu sau, hắn qua đời.

Những người phàm này vốn định đi đến ngọn núi cách đó không xa để hái một ít thảo dược.

Bây giờ lại xảy ra biến cố này, tự nhiên bọn họ cũng không còn tâm tư hái thuốc nữa.

Trong tiếng khóc nức nở, bọn họ đem người chết không may bị phát tác bệnh tim trở về nhà.

Một khoảng thời gian nữa lại trôi qua.

Một vị tu sĩ mặc đạo bào màu xanh bay ngang qua pho tượng Hàn Dịch với vẻ mặt hưng phấn.

“Sau rất nhiều cố gắng, cuối cùng ta cũng đã tìm được dược liệu quan trọng cuối cùng. Cộng thêm đỉnh luyện đan mà ta đã mua trước đó…”

“Lần này ‘Huyền băng bảo đan’ chắc chắn sẽ thành công!”

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Một ngày sau, ở trên bầu trời châu La Yên xuất hiện dị tượng một tu sĩ vẫn lạc.

Mọi người đồn rằng: một vị tu sĩ nào đó bởi vì thao tác sai lần trong quá trình luyện đan khiến lò luyện đan phát nổ.

Đan dược chưa được luyện thành mà ngược lại còn mất mạng.

Trong thời đại này, chuyện tu sĩ vẫn lạc vì nổ lò luyện đan dù rất hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có.

Người chết lại là một tu sĩ Kim Đan không đáng chú ý nên đám người chỉ cảm thán vài câu.

Sau đó, câu chuyện chìm vào quên lãng.

Chỉ có một số thay đổi lặng lẽ diễn ra ở châu La Yên.

Chuyện này tạm thời không có người ngoài biết.

Quay trở lại Ngư Phụ lão nhân.

Tuy hắn không ngự phong phi hành mà chỉ là hành tẩu trên mặt đất.

Nhưng tốc độ của hắn lại cực kỳ nhanh.

Chỉ một bước chân đã có thể tiến xa vạn dặm.

Thân hình chớp liên tục, không ngừng tiến về phía biển Tùng Vân.

Khi hắn đến châu Nguyên Đạo và chỉ cách mục đích có một bước nữa.

Bình Luận (0)
Comment