Thái Nhất lại phát ra tiéng rú thảm thiết, chấn động trời cao.
Sau đó, tiếng hét như bị trấn áp ngày càng nhỏ lại và chìm vào ngủ say một lần nữa.
“Hãn Hải tổ sư?”
Từ khắp nơi trong Vân Thủy Thiên Cung, người ta loáng thoáng nghe thấy những tiếng kinh hô kinh ngạc nối tiếp nhau.
“Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.” Thiên Y lạnh lùng nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, hải dương xanh thẳm trên bầu trời bỗng nhiên co rút vào, ngưng tụ thành một bóng đen không ngừng lắc lư, tưởng chừng như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Bóng đen đi đến trước mặt ba người Thiên Y.
“Bái kiến các vị tôn giả.”
Hắn nói một cách không khiêm tốn cũng không hống hách.
“Hãn Hải, ngươi có ý gì hả?’
Nhìn thấy thái độ kỳ lạ của Hãn Hải, Thiên Dụ đè nén cơn tức giận và trầm giọng hỏi.
“Hung thủ đang ở trước mắt, huyết hải thâm thù năm đó vì sao ngươi lại không báo thù?”
“Phu tử nói không sai, nợ máu tất nhiên phải trả bằng máu. Nhưng…”
Hãn Hải không nhìn Thiên Y mà quay đầu nhìn về phía Ngư Phụ lão nhân đang hoang mang, tay cầm kiếm.
“Nhưng năm đó kẻ tàn sát Vân Thủy Thiên Cung ta không phải là Thiên Y.”
“Mà là Thiên Tuyệt!”
Trong lời nói của hắn như thể chứa đầy oán niệm.
Tàn ảnh màu lam Hãn Hải đung đưa kịch liệt.
Hắn trợn mắt nhìn thẳng đối phương, trong cơ thể như có sóng lớn không ngừng cuồn cuộn.
“Hửm?” Thiên Dụ hơi giật mình, sau đó lại lắc đầu thở dài.
“Hãn Hải, chung quy ngươi khó thoát khỏi ảnh hưởng của thời gian, ngay cả ký ức của năm đó cũng trở nên rối loạn rồi.”
“Năm đó, kẻ đao phủ nhân lúc hậu phương trống không, tàn sát hầu hết các tông môn lớn nhỏ không phải là phản đồ này thì còn ai được nữa?”
Thiên Dụ nhìn về phía Thiên Y, ngọn lửa hận thù trong mắt hắn lại bùng lên.
“Một người sẽ nhìn lầm nhưng chẳng lẽ các vong hồn vẫn lạc năm đó đều nhìn lầm hay sao?”
Hãn Hải vẫn lắc đầu, kiên quyết nói: “Môn phái khác ta không biết cũng không quan tâm.”
“Nhưng năm đó, kẻ diệt Vân Thủy Thiên Cung ta chính xác là Thiên Tuyệt tôn giả.”
Hắn nói một cách chắc chắn.
“Tuy vẻ ngoài của hắn nhìn qua giống dáng dấp của Thiên Y tôn giả, ngay cả khí tức cũng y hệt.”
“Nhưng bất luận là phong cách hành sự tiêu diệt hết thảy, cùng với thần thái lãnh khốc không nói lời nào, tuyệt đối không phải là thứ có thể ngụy trang thành Thiên Y.”
“Điều quan trọng nhất, hung khí năm đó chính là chuôi kiếm ‘Thiên Sát’ hiện đang bị trấn áp trong thân thể của Thái Nhất.”
“Trọng khí Thiên Sát, ngoại trừ Thiên Tuyệt tôn giả ra thì không ai có thể sử dụng được.”
Lời vừa nói ra khiến phu tử không nhịn được có chút do dự.
Hắn quay đầu nhìn về phía Thiên Tuyệt.
Có vẻ như vừa rồi Hãn Hải đã khơi gợi lên một chút hồi ức ẩn giấu sâu bên trong đầu của Thiên Tuyệt.
Hắn sững sờ cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình.
Một lúc sau, hắn chợt lên tiếng.
“Đúng vậy, chính là ta giết…”
“Cái gì!” Thân thể lọm khọm của phu tử lập tức đứng thẳng dậy, hắn không tin nổi mà nhìn vào Ngư Phụ lão nhân ở trước mặt mình.
Như thể bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, không thể thoát ra được.
Toàn thân Thiên Tuyệt không ngừng run rẩy.
“Không sai, tất cả đều bị ta giết!”
“Tần Đường, tiểu Trùng, Phất Vân…”
“Tất cả bọn họ đều bị ta giết!”
Cho dù là phu tử, trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiếp nhận được đáp án này.
“Tại sao…” Hắn kinh ngạc hỏi một câu.
Đúng lúc này, thần sắc Thiên Tuyệt chợt thay đổi.
“Không…”
“Không đúng!”
“Đó căn bản không phải là ta!”
Thiên Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm vào Thiên Y: “Đều do ngươi giở trò quỷ!”
“Tất cả những ký ức đó trong đầu ta đều là giả!”
“Kể từ sau khi gặp ngươi, mọi chuyện liền trở nên quỷ quyệt.”
“Tất cả đều mất đi khống chế…”
Thiên Sát kiếm chỉ thẳng vào Thiên Y: “Rốt cuộc có phải là ngươi hay không?”
Vẻ mặt của Thiên Y không hề thay đổi sau khi nghe câu hỏi của Thiên Tuyệt.
“Ta vốn cho rằng lần này các ngươi sẽ có chút tiến bộ.”
“Không ngờ là vẫn như cũ.”
Hắn lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ý ngươi là gì?” Thiên Dụ đã nhận ra ý tứ khác trong lời nói của Thiên Y.
Thiên Y không trả lời mà chỉ nói: “Ta đã từng giải thích với các ngươi rất nhiều lần rồi. Đôi khi, điều mà các ngươi tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc là sự thật.”
Hắn vừa nói vừa lấy chín cây ngân châm từ đâu đó ra và lần lượt thả chúng lên không trung.
“Tất cả bọn họ như thể phát điên vậy, đều muốn giết ta.”
“Không còn cách nào, ta chỉ đành dùng phương thức của mình để giải quyết vấn đề.”
Thiên Dụ nhìn chín cây ngân châm mà Thiên Y lấy ra, sắc mặt đột nhiên trầm lại.
Hắn không nghe thêm lời bào chữa nào của Thiên Y nữa, trực tiếp động thủ.
“Pháp bất khả vi!”
“Buộc!”
Phảng phất có thứ gì đó quấn quanh thân thể của Thiên Y, động tác khống chế chín cây ngân châm của hắn liền chậm lại.
Nhược! Thương! Định! Tàn! Tổn!...
Trong miệng Thiên Dụ không ngừng phát ra những từ ngữ khác nhau.
Với mỗi từ nhiều thêm, động tác của Thiên Y sẽ chậm hơn một chút.
Ngư Phụ lão nhân nhìn chằm chằm vào Thiên Y với đôi mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt thanh Thiên Sát kiếm.
Thân thể hắn hóa thành sát khí màu đen dung hòa vào thân Thiên Sát kiếm.
Giống như một mũi tên nhọn, đâm thẳng về phía Thiên Y.
Mà Thiên Y đang bị Thiên Dụ khống chế, không có chút sức phản kháng nào và không thể cử động.