Ngay lập tức, mặc ý cho kiếm khí màu đen trực tiếp xuyên qua ngực hắn.
Sát khí màu đen nổi cơn thịnh nộ, nhấn chìm Thiên Y như thủy triều và nuốt chửng hắn.
Trong khoảnh khắc, Thiên Y với vẻ mặt lạnh nhạt liền biến mất giữa Vân Thủy Thiên Cung.
“Thiên Y chết rồi?”
Lúc này, Chu Thanh Ngang đang núp trong góc nhìn ba người đánh nhau bỗng nhiên sững sờ.
Trận chiến giữa ba người Thiên Y, Thiên Dụ và Thiên Tuyệt không có bất kỳ dư chấn nào phát ra ả.
Cho nên, phân thân đang âm thầm quan sát trận chiến tạm thời được an toàn.
Chỉ là cảnh tượng trước mắt này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Vốn cho rằng Thiên Y có thực lực cường hãn, vậy mà dưới sự vây đánh của hai người Thiên Dụ và Thiên Tuyệt lại không thể cản nổi một chiêu, trực tiếp bỏ mạng ư…
“Với thực lực của hắn, tuyệt đối không thể nào đứng chịu trận như thế?”
“Khoan đã…”
Trong nháy mắt, Lý Phàm dường như đã nhận ra điều gì đó.
Hắn ngẩng phắt đầu và nhìn lên bầu trời.
Toàn bộ Vân Thủy Thiên Cung bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Trên trời có hai đám mây đen đang chậm rãi xuất hiện.
Khi thấy rõ đó là cái gì, Lý Phàm sững sờ nín thở.
Đó là hai bàn tay khổng lồ xuyên qua bầu trời từ thế giới bên ngoài và giáng xuống Vân Thủy Thiên Cung.
Phu tử và Ngư Phụ ngạc nhiên cùng ngẩng đầu nhìn hai bàn tay trên bầu trời.
Bọn họ muốn phản kháng nhưng lại phát hiện toàn thân mình đều bị khống chế chặt chẽ.
Trên mặt bọn họ không khỏi hiện ra vẻ kinh hãi.
“Không sao đâu, phẫu thuật này sẽ qua nhanh thôi.”
Tiếng ầm vang truyền đến chính là giọng nói của Thiên Y!
Tim Lý Phàm đập mạnh, đầu óc gần như không suy nghĩ gì được nữa.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối chỉ có pho tượng của hắn đối đầu với Ngư Phụ lão nhân và phu tử mà thôi.
Mà vào lúc này, hai bàn tay đang lộ ra mới chính là bộ mặt thật của Thiên Y!
Thiên Tuyệt với thực lực có vẻ như trên Hợp Đạo, cùng với phu tử.
Lúc này, trước đôi bàn tay khổng lồ, bọn họ giống như những con trùng trên bàn mổ, không còn bất kỳ sức lực nào để phản kháng.
Bọn họ chỉ có thể để mặc cho bàn tay khổng lồ tóm chặt và đặt giữa không trung.
Sau đó, hai bàn tay khổng lồ của Thiên Y triệu hoán chín cây ngân châm vừa được pho tượng phân thân lấy ra để “trị liệu” cho hai người.
Lý Phàm nhìn cảnh này từ xa, trong lòng cảm thấy ớn lạnh không thể khống chế được.
“Thiên Y, rốt cuộc hắn là…”
Lúc này, trong đầu Lý Phàm có một ý niệm trong đầu.
Nguy hiểm! Nguy hiểm lớn!
Sức mạnh thực sự của Thiên Y vượt xa với dự đoán của hắn.
Cho dù Thiên Y không đạt cảnh giới Trường Sinh thì cũng gần như thế.
Hắn lập tức vứt bỏ phân thân này để Thiên Y không thể lần theo manh mối mà tìm được người thật!
Nhanh!
Với khát vọng sống sót mãnh liệt, Lý Phàm gần như vô thức thực hiện thao tác này.
Nhưng rất nhanh, hắn giật mình chợt hiểu ra một chuyện.
Không đúng!
Thiên Y hiển nhiên đã phát hiện có người âm mưu chuyện này sau lưng hắn.
Nhưng điều đầu tiên hắn nghĩ đến là một nhóm người có thực lực tương đương với hắn.
Mà không tìm kiếm mục tiêu trong số những con sâu con kiến đang theo dõi trận chiến.
Điều này là tư duy bình thường.
Nhưng nếu như vào lúc quan trọng này, một con côn trùng tử vong một cách khó hiểu…
Càng che thì càng lộ!
Đúng là càng che giấu thì càng lộ tẩy!
Với thực lực khủng bố của Thiên Y, không những hắn sẽ không tiêu hủy manh mối.
Mà càng có khả năng sẽ gây nên sự chú ý của Thiên Y.
Phải làm sao bây giờ?
Trong chớp mắt, trong đầy Lý Phàm hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định.
Án binh bất động!
Hắn muốn đánh cược xem liệu Thiên Y có giữ phương thức suy nghĩ của “nhân loại” hay không.
Hay là hắn đã tách biệt và hoàn toàn vượt qua khỏi tầm hiểu biết thông thường rồi.
Nếu đặt cược đúng, dù hắn sẽ thua thảm hại ở ván này nhưng ít nhất cũng không phải là không có thu hoạch.
Nếu hắn thua cược…
Thuật cảm ứng phân thân và ảnh hưởng đến bản tôn của Thiên y sẽ phải mất một khoảng thời gian.
Mà ngay lúc này, bản tôn lại không ở biển Tùng Vân mà ở rất xa nội địa Vạn Tiên Minh.
Hắn tin rằng nếu Thiên Y phát hiện ra manh mối gì, muốn tìm tới hắn cũng không phải trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Lý Phàm chỉ cần như vậy là đủ rồi!
Điều này dựa trên kinh nghiệm tiếp xúc lần trước giữa hắn và Thiên Y.
Cho nên…
Lý Phàm cược!
Với nỗi sợ hãi tột độ trong lòng, Lý Phàm chống lại sự thôi thúc trực tiếp giết chết phân thân.
Hắn bài trừ mọi tạp niệm trong đầu mình và mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào màn phẫu thuật của Thiên Y.
Ánh mắt Lý Phàm bây giờ vẫn không thể nhìn ra được nguyên nhân.
Hắn chỉ thấy ánh sáng bạc bay tán loạn, tiếng mắng chửi của Thiên Dụ và Thiên Tuyệt cũng ngày càng yếu đi.
Cuối cùng, bọn họ giống như chìm vào giấc ngủ sâu, không còn nghe thấy tiếng nữa.
Sau khi phẫu thuật kết thúc.
Ngư Phụ lại biến thành bộ dạng mất trí nhớ mơ mơ hồ hồ như lúc đầu.
Hắn bối rối liếc nhìn xung quanh.
Không để ý đến hai bàn tay trên bầu trời, hắn trực tiếp đi ra khỏi Vân Thủy Thiên Cung.
Mà phu tử thì một lần nữa dựng xe bò lên và biến mất trong tiếng đọc sách.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, hai bàn tay khổng lồ cất cây ngân châm đi.