Hắn nhẹ nhàng ấn xuống.
Vân Thủy Thiên Cung vốn đang tràn ngập tiếng than khóc, chỉ một thoáng liền trở nên yên tĩnh.
“Sắp rồi.”
“Đợi thêm một chút nữa.”
Khi Thiên Y đang lẩm bẩm, mọi thứ quỷ dị bên trong Vân Thủy Thiên Cung bao gồm cả Hãn Hải đều trở về trạng thái ban đầu của chúng.
Giống như chưa có ai đến quấy rầy bọn họ trong ngàn vạn năm qua.
Mà những tu sĩ mạo hiểm tiến vào Vân Thủy Thiên Cung, bao gồm cả phân thân Lý Phàm đều bị hóa thành tro bụi, hôi phi yên diệt dưới bàn tay Thiên Y.
Không hề có chỗ cho sự phản kháng.
Trên thực tế, phân thân Chu Thanh Ngang căn bản còn không rõ mình chết như thế nào.
Bản tôn Lý Phàm chỉ cảm thấy bàn tay khổng lồ của Thiên Y đè xuống, cảm ứng giữa mình và phân thân biến mất.
“Phù.” Sau khi tổn thất đi phân thân, Lý Phàm thở phào nhẹ nhõm.
“Xem ra ta đánh cược đúng rồi. Cho dù Thiên Y có mạnh mẽ đến mấy cũng không bao giờ đoán được chính con kiến mà hắn vừa nghiền chết đang âm thầm tính kế hắn.”
Nhưng ngay lúc này, trên mặt Lý Phàm không hề tỏ ra đắc ý.
Bởi vì thực lực chân chính mà Thiên Y vừa thể hiện trong trận chiến này đã đạt đến mức không thể tưởng tượng được.
Trong suy nghĩ ban đầu của Lý Phàm, cho dù ký ức của Ngư Phụ điên điên khùng khùng kia không được đầy đủ, cùng với phu tử có hóa thân quỷ dị và thực lực giảm mạnh.
Nhưng khi cả hai liên hợp lại thì kiểu gì cũng có thể mang đến một số phiền phức cho Thiên Y chứ.
Kết quả…
Thực lực khác biệt giữa Thiên Y và hai người họ, giống như sự cách biệt mấy cảnh giới giữa Lý Phàm và bọn họ vậy!
Căn bản không thể đấu được hiệp nào với Thiên Y.
Cho nên, kế hoạch gây phiền phức cho Thiên Y của Lý Phàm căn bản là một trò cười tự rước nhục cho bản thân.
Ngư Phụ và phu tử cũng được coi như là cường giả đỉnh cao dưới cảnh giới Trường Sinh nhưng vẫn bị Thiên Y mặc ý thao túng như loài sâu bọ.
Thực lực thế này…
“Thiên Y đã tấn thăng lên cảnh giới Trường Sinh rồi ư?”
Không phải không có cơ sở khi Lý Phàm suy nghĩ như thế.
Nếu không thì căn bản không có cách nào giải thích vì sao Thiên Y lại mạnh mẽ đến như vậy.
“Rốt cuộc, nghịch lý của hắn ở chỗ nào?”
“Âm thầm lặng lẽ, không ai biết, phải chăng kẻ nắm giữ nguyên lý sinh tử khiến Lam Vũ chứng đạo thất bại chính là hắn ư?”
“Rốt cuộc, quan hệ giữa Thiên Y và Vạn Tiên Minh là gì?”
“Nói ra thì, hình như trước giờ chưa từng nhìn thấy Thiên Y thay mặt Vạn Tiên Minh ra tay. Kể cả ở kiếp trước, Huyền Võng và tu sĩ phản kháng đã chiến đấu đến thời khắc khốc liệt nhất…”
Trong nháy mắt, trong đầu Lý Phàm hiện lên quá nhiều điểm nghi ngờ.
Vốn dĩ, Lý Phàm cho rằng ít nhất lần này hắn có thể kiểm tra được lai lịch của Thiên Y.
Ai mà ngờ, khi biết được càng nhiều điều liên quan tới Thiên Y thì hắn càng cảm thấy người này thâm bất khả trắc.
“Ta chưa đạt cảnh giới Hợp Đạo thì tốt nhất là không nên đi trêu chọc hắn.”
Lý Phàm thở dài, bất lực âm thầm quyết định.
Cho dù hắn sở hữu dị bảo “Hoàn Chân” thì với thực lực cách biệt trước mắt cũng đành phải tạm thời né tránh mũi nhọn.
Nếu không, đi đêm lắm có ngày gặp ma, không chắc lần tới hắn sẽ may mắn như vậy mà không bị Thiên Y phát giác.
Đè nén tất cả sự miễn cưỡng, kinh ngạc và nghi ngờ trong lòng, sau một khoảng thời gian Lý Phàm mới dần bình tĩnh lại.
Một lần nữa, trong đầu Lý Phàm lại hiện lên những gì hắn đã nhìn thấy và nghe được ở Vân Thủy Thiên Cung khiến hắn suy ngẫm.
“Thiên Y, Thiên Tuyệt, Thiên Dụ…”
“Tên bọn họ đều bắt đầu bằng từ “Thiên” và là người quen cũ. Đám người trong Vân Thủy Thiên Cung đều gọi chung bọn họ là tôn giả.”
“Rất hiển nhiên, bọn họ đều có chung nguồn gốc.”
“Huyền Thiên giáo?”
Dựa trên những tin tức và manh mối nắm giữ hiện tại, Lý Phàm gần như đưa ra suy luận này theo bản năng.
Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bên trong huyễn cảnh của Triệu sư tỷ, cả hai người đã có những trao đổi quan điểm tương đối sâu sắc về Huyền Thiên giáo, một quái vật khổng lồ đã thống nhất Huyền Hoàng giới vào thời thượng cổ.
Huyền Thiên giáo chiếm đoạt Thiên Mệnh, chấp chưởng Thiên Quyền nhằm trấn áp thương sinh thiên hạ.
Người đứng đầu trong giáo thường tự coi mình là Thiên vương hay Pháp vương.
Mà đám người Thiên Y này…
Dường như là dĩ thiên vi tôn.
Trong tiếng đọc sách luôn vang vọng bên người phu tử cũng luôn lặp lại những câu như “Thiên pháp sâm nghiêm, tôn quy thủ củ”, “Thiên pháp bất khả vi” này.
Dường như không có cùng lai lịch với Huyền Thiên giáo mà Lý Phàm biết.
“Với tu vi của nhóm người này, ta hoàn toàn không thể tra ra được chút dấu vết nào dù là nhỏ nhất.”
“Rốt cuộc…”
Lý Phàm không khỏi chìm vào trầm tư.
…
Một cảnh tượng gần như kinh thiên động địa phát sinh trong Vân Thủy Thiên Cung.
Nhưng biển Tùng Vân ở bên ngoài Vân Thủy Thiên Cung có vẻ không phát giác ra chuyện này.
Ngoài trừ việc di tích Vân Thủy Thiên Cung vừa mới hiện thế, giờ lại biến mất một cách khó hiểu.
Còn lại không có bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến biển Tùng Vân.
Nhưng cường giả đỉnh cao ở Huyền Hoàng giới không chỉ có một vị Thiên Y.
Tu sĩ bình thường không nghe hay thấy được gì nhưng các vị Trường Sinh thiên tôn của Ngũ Lão hội nhất định sẽ chú ý đến.