Mà gió mạnh bắt đầu từ phía dưới nhưng cây bèo tấm, trong khoảng thời gian gần đây, Lý Phàm đã dành rất nhiều độ cống hiến để liên tục thu thập những tin tức mà người bình thường rất dễ bỏ qua.
Cuối cùng hắn cũng tra ra được một số manh mối.
Đầu tiên, sau trận đại chiến châu Thiên Linh, vốn dĩ vẫn có một số tu sĩ đóng quân ở biên cảnh châu vực trong địa bàn Ngũ Lão hội.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ tu sĩ đều bị triệu hồi.
Có vẻ như trong một thời gian dài sắp tới, bọn họ hoàn toàn từ bỏ kế hoạch chiến tranh.
Sau đó, bên phía Ngũ Lão hội lại chủ động phái sứ giả đến đề xuất một kế hoạch giao lưu hữu hão song phương.
Bọn họ nói rằng, bởi vì Ngũ Lão hội và Vạn Tiên Minh đối lập, ngăn cách đã quá lâu.
Dẫn đến mối quan hệ giữa hai bên có chút xa lạ.
Bọn họ có thể nhân cơ hội hiếm có sau đại chiến này để giao lưu hữu nghị và bù đắp lẫn nhau.
Đối với đề xuất này, Vạn Tiên Minh hiện tại vẫn chưa có câu trả lời chính thức nào.
Tuy nhiên, thái độ của Ngũ Lão hội thật sự đáng suy ngẫm.
Phải biết rằng, dựa vào việc bọn họ có năm vị Trường Sinh thiên tôn mà từ trước đến giờ bên phía Ngũ Lão hội chỉ cần có lý thì sẽ không tha cho ai, nếu bọn họ có thể không nói đạo lý thì tuyệt đối sẽ không làm như thế.
Nhưng hiện tại, lần đầu tiên bọn họ chủ động đưa ra đề xuất giao lưu hữu nghị, hòa hoãn mâu thuẫn giữa hai bên ư?
Những tu sĩ không rõ tình hình còn tưởng rằng trong trận đại chiến ở châu Thiên Linh, Vạn Tiên Minh đã thu phục được Ngũ Lão hội.
Nhưng Lý Phàm biết, nhất định là vì Thiên Y ra tay đã khiến cho năm vị thiên tôn chú ý đến.
“Trận chiến trước đó có thể nhằm mục đích thăm dò xem truyền pháp có còn hay không.”
“Tuy truyền pháp không mang lại kết quả nhưng lại khiến Thiên Y hiện thân.”
“Ngũ Lão hội kiêng kị như vậy, chẳng lẽ Thiên Y thật sự đã đạt cảnh giới Trường Sinh rồi?”
Lý Phàm vẫn có một số nghi ngờ về điều này.
Bởi vì trong vốn hiểu biết ít ỏi của hắn đối với cảnh giới Trường Sinh, sau khi bất chấp nguyên lý của thiên địa và trở thành một phần của thiên địa.
Khí tức thuộc về “Thiên đạo” ở trên người Trưởng Sinh thiên tôn hẳn là phải cực kỳ rõ ràng.
So với tu sĩ giống như hai giống loài hoàn toàn khác biệt, cho nên rất dễ phân biệt.
Nhưng Lý Phàm gặp Thiên Y mấy lần cũng không thấy được “Thiên đạo”.
Ngược lại, khí tức “người” vẫn rất nồng đậm trên người Thiên Y.
Nói ngắn gọn, thoạt nhìn Thiên Y không giống như cường giả cảnh giới Trường Sinh.
Lúc trước Lý Phàm du lịch qua Ngũ Lão hội, khi huyễn cảnh vỡ vụn trong lúc Lý Phàm đối diện với Triệu sư tỷ, trong chớp mắt, hắn cảm thấy ớn lạnh trong lòng mình khi nhìn thấy thiên địa mênh mông.
Thiên Y mạnh thì mạnh nhưng hắn lại không khiến Lý Phàm có cảm giác này.
Thậm chí, hai bàn tay khổng lồ trong nháy mắt trấn áp Ngư Phụ cùng phu tử, cũng chỉ khiến Lý Phàm cảm nhận được chiến lực mạnh, chứ không có bản chất thăng biến nào.
Đây chính là cảm giác bản năng trong lòng tu sĩ, nó huyền bí đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng trong lòng Lý Phàm mơ hồ có cảm giác đây hẳn là sự thật.
“Mặc kệ Thiên Y trước mắt có phải cảnh giới Trường Sinh hay không, chiến lực thực tế hắn thể hiện ra chỉ để khiến cảnh giới Trường Sinh kiêng kị.”
“Trước mặt những tu sĩ này, dù có dùng bao nhiêu bia đỡ đạn cũng vô nghĩa.”
“Năm vị thiên tôn chắc chắn sẽ không đích thân động thủ nên chiến tranh cũng bị dừng lại.”
Lý Phàm suy ngẫm.
Hắn nghĩ đến cảnh Thiên Y hiện thân sẽ ảnh hưởng thế nào đến lịch sử Huyền Hoàng giới.
Bỗng nhiên có một đạo sát cơ vô tướng mà hắn giám sát rất lâu nhưng không có thu hoạch truyền đến.
“Hửm?”
Trong lòng Lý Phàm khẽ động, lực chú ý lập tức vượt qua cả trăm triệu dặm xa, rơi vào người Ân thượng nhân ở trên đảo Ân Ân thuộc biển Tùng Vân.
Sau khi nghiên cứu Tiên Phàm Chướng một thời gian dài, dường như hắn đã phát hiện ra điều gì đó.
Lúc này, hắn ngã trên mặt đất, vẻ mặt hoang mang mù mịt.
“Không, không, không, nhất định là ta đã phạm sai lầm rồi.”
“Điều này căn bản không có khả năng!”
Khuôn mặt Ân thượng nhân tràn đầy nỗi kinh hãi không thể che giấu được.
Phảng phất phát hiện ra sự thật nào đó mà bản thân không thể chấp nhận được, hắn giật mạnh tóc, cố gắng lấy lại bình tĩnh trong cơn tuyệt vọng.
“Không, không, không!”
Có điều, hắn căn bản không thể khống chế bản thân.
Dường như những gì hắn khám phá được đã tác động rất lớn đến tam quan của bản thân khiến hắn gần như phát điên.
Hắn liên tục đập đầu xuống đất, dù máu có chảy ròng ròng hắn cũng không quan tâm.
Không biê đã qua bao lâu, khắp khuôn mặt hắn là máu thịt be bét, căn bản không nhìn rõ thần sắc.
“Chắc chắn là ta đã làm sai rồi, trên đời làm sao có thể có loại người này được.”
“Hắn sao có thể là loại người này được!”
“Làm lại!”
Dường như thấy được hy vọng chứng minh bản thân, Ân thượng nhân nhanh chóng đứng dậy, thậm chí hắn còn không thèm lau vết máu trên mặt mình.
Hắn lại lần nữa thả một số phàm nhân thí nghiệm ra, rút Tiên Phàm Chướng từ trong cơ thể họ ra để nghiên cứu.
…
“Ân thượng nhân này cứ điên điên khùng khùng, không biết rốt cuộc hắn đã phát hiện ra điều gì.”
Lý Phàm cau mày.