“Lại là một người khó đoán.”
“Không bằng tực tiếp sưu hồn để tìm hiểu cho rõ ràng!”
Lệ khí trong mắt Lý Phàm lóe lên rồi vụt tắt.
Nhưng ngay sau đó, ý niệm này lập tức bị cưỡng ép đè xuống.
Tuy bề ngoài Ân thượng nhân có vẻ chỉ có tu vi Trúc Cơ.
Nhưng trên người hắn lại lộ ra đủ loại quỷ dị.
Không thể hoàn toàn bài trừ hiềm nghi hắn giả heo ăn thịt hổ. Nếu như hắn cưỡng ép sưu hồn, ngược lại có khả năng bị phản chế khác.
“Phải nhịn!”
Huyền Hoàng giới đầy rẫy nguy cơ, có quá nhiều đại lão ẩn tàng.
Gần đây nhất, Lý Phàm vừa bị Nhược Mộc và Thiên Y đả kích, hắn nhăn mặt, không khỏi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại sự bất an trong lòng mình.
“Tiếp tục theo dõi, hy vọng có thể nhìn ra chân tướng trước khi hắn tự thiêu.”
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lý Phàm tế luyện lại phân thân.
Vì lý do này, hắn đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt xuống đáy biển Tùng Vân để đào quan tài nơi chôn cất Chu Thanh Ngang.
Nhìn Chu Thanh Ngang vẫn đang đắm chìm trong ảo mộng, ngủ ngon lành với nụ cười trên môi, Lý Phàm hừ lạnh lùng.
“Không biết gì hết cũng có thể là một kiểu hạnh phúc.”
Lần này, hắn rút thêm mấy phần tinh huyết, đồng thời bổ sung thêm linh thạch trong quan tài bằng đá để duy trì sự sống cho Chu Thanh Ngang.
Sau đó, hắn mới mai táng.
Vốn đã quen thuộc, hắn lại lần nữa dễ dàng luyện chế ra phân thân.
Chỉ là tất cả những phân thân mang theo trước đó đều hóa thành tro bụi.
Sau khi hắn trở về thành Tùng Vân sẽ không tránh khỏi gặp một số phiền phức.
Nhìn nhìn chung, đó đều là những chuyện nhỏ và không ảnh hưởng đến đại cục.
Trong khi phân thân vội quay về thành Tùng Vân, Lý Phàm đứng trên biển và ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Xúc xắc Thiên Địa Càn Khuôn” đột nhiên hiện trong tay hắn, ánh sáng và bóng tối thay đổi trên đó.
Không lâu sau, Lý Phàm hiểu ra.
“So với dự đoán trước đó, có vẻ như ngày Xích Viêm đốt biển sẽ diễn ra trước thời hạn rồi.”
“...”
“Hàng chữ Thiên à.”
Lý Phàm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn âm thầm lắc đầu.
“Đến nhanh một chút cũng tốt, đốt hết thảy mọi vết tích.”
“Về phần có nên thả Mặc Sát ra hay không…”
Lý Phàm chợt nhớ lại kế hoạch trước đây của hắn oối với Thiên Dương chân nhân.
“Đến lúc đó hỏi hắn là được rồi.”
“Rốt cuộc hắn muốn chọn làm Hóa Thần cả đời hay là liều một phen để tận dụng cơ hội đạt Hợp Đạo.”
“Có điều, theo tính cách ‘Cả đời Thiên Dương không thua kém người’ của hắn, ta đoán chừng hắn tám chín phần sẽ chọn vế sau.”
Trong chốc lát, Lý Phàm đột nhiên ngừng suy nghĩ.
“Trước đó ta luôn cho rằng, sau khi tế luyện Xích Viêm và thành công Hợp Đạo, đối đầu với Mặc Sát sẽ là cục diện chết chóc.”
“Nhưng Thiên Dương có chút đặc biệt, hắn vốn đã chết một lần rồi.”
“Hiện tại, hắn giống như là một khôi lỗi mang chấp niệm của Thiên Dương hơn là một cơ thể sống.”
“Chưa hẳn không có cơ hội trốn thoát.”
“Mặc Sát hủy diệt thế giới mấy lần đều bị giới hạn trong phạm vi của biển Tùng Vân, nếu trốn thật xa…”
Lý Phàm vẫn rất hứng thú với một tay sai có chiến lực Hợp Đạo.
Hóa ra, trong suy nghĩ của Lý Phàm, Mặc Sát gần như tương đương gới một sự tồn tại vô địch.
Tuy nhiên, sau khi hắn nhìn thấy thực lực chân chính của Thiên Y thì quan điểm này đã âm thầm thay đổi.
Tàn Thiên Sát kiếm vẫn có thể chiến đấu ác liệt rất lâu trong khi Mặc Sát đang diệt thế.
Điều này cho thấy, Mặc Sát không phải là vô địch.
“Ta có thể thử xem.”
“Nếu lỡ thất bại thì cũng không mất mát gì.”
Thế là Lý Phàm quyết định.
Hắn bấm đốt ngón tay tính toán, lúc này đã là năm định neo thứ 15 rồi.
Xích Viêm sẽ sớm giáng thế, hắn nên chuẩn bị sớm mới được.
“Năm định neo thứ 15…”
Lý Phàm chợt cảm thấy trong lòng khẽ động, hắn trầm ngâm một lát rồi lấy linh phù truyền tin từ trong nhẫn trữ vật ra và liên hệ với Tiêu Tu Viễn.
Không ngờ rằng, Tiêu Tu Viễn lại từ chối không tiếp.
Sau một lúc, Lý Phàm lại lần nữa liên hệ.
Tiêu Tu Viễn lại từ chối.
Lý Phàm cũng không tức giận, bất y bất xá.
Cứ như thế, sau sáu lần, cuối cùng Tiêu Tu Viễn đã trả lời truyền tin.
“Hừ, Tiêu đạo hữu dạo này có vẻ phát đạt nhỉ? Bây giờ lại trở mặt không quen biết ta rồi à?” Lý Phàm hừ lạnh.
“Đâu có, đâu có, vừa nãy có chuyện rất quan trọng, ta không thể dứt ra được!” Tiêu Tu Viễn ủy khuất nói.
“Tiêu đạo hữu à, cái cớ này của ngươi quả thật có chút vụng về, ai không biết ngươi có ngàn vạn hóa thân, một phân thân có việc, chẳng lẽ cả ngàn vạn cỗ phân thân đều có việc?” Lý Phàm không tin.
“Này, đạo hữu quả nhiên thần cơ khó lường! Thế mà lại biết gần đây ta sắp đột phá?” Tiêu Tu Viễn hơi kinh ngạc hỏi lại.
Lý Phàm trầm mặc một lát.
“Ha ha, có điều lần này tấn thăng gian nan hơn dự kiến một chút. Nếu như không có cơ duyên khác, chỉ e rằng ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian.” Lúc này, Tiêu Tu Viên tiếc nuối nói.
“Ồ? Nói thế nào đây?” Lý Phàm thuận miệng hỏi.
“Đạo của ta nằm ở ‘Thương’, nằm ở ‘Lợi’.”
Tiêu Tu Viễn hơi xúc động nói: “Thiên hạ tức nhưỡng, giai vi lợi vãng. Thương chi nhất đạo, bái nhiên thế gian.”
“Cho nên năm xưa ta luyện chế hàng nghìn hàng vạn khôi lỗi, quan sát lời lỗ khắp nhân gian, dùng chúng để tu hành.”
“Tài sản tích lũy lúc mới bắt đầu thì luôn tăng vô cùng nhanh. Dường như là mỗi ngày lại bước lên một bậc thang, cảnh giới của ta cũng theo đó mà tăng lên không ngừng.”