“Nhưng sau khi đạt tới một trình độ nhất định thì việc mở rộng ‘Thiên Lý Đường’ cũng dần chậm lại.”
“Việc tu hành bị đình trệ hồi lâu, lần này ta vốn muốn dựa vào cảm ngộ để thu lợi lớn, có thể một phát mạnh mẽ thăng tiến. Nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn thiếu chút gì đó.”
“Cái này gọi là Nhìn núi chạy chết ngựa, vốn tưởng rằng gần ngay trước mắt, nào biết phía trước còn có ngàn núi vạn khe.”
Lý Phàm nghe Tiêu Tu Viễn cảm thán, liên tưởng đến sự chênh lệch cực lớn giữa Hóa Thần và Hợp Đạo nhìn thấy không lâu trước đây, lại nghĩ đến khoảng cách to lớn giữa Hợp Đạo kỳ và Trường Sinh kỳ.
Trong lòng không khỏi khen ngợi, khẽ gật đầu.
Lúc này lại nghe Tiêu Tu Viễn nói: “Huống hồ ta phát hiện, Thương chi nhất đạo, đến tình trạng của ta bây giờ đã là bốn phía gặp cản trở, bước đi liên tục gặp khó khăn. Muốn tiến thêm một bước, quả nhiên là ngàn vạn khó khăn!”
Không đợi Lý Phàm hỏi, hắn liền tự mình trả lời: “Lấy sự kiện Phổ Hiền Chân Diệp lần trước làm ví dụ. Dưới trạng thái lý tưởng tuyệt đối, ban đầu chúng ta nhất định có thể kiếm được lời nhiều hơn. Nhìn từ góc độ ‘Thương’, lúc đó giá của Phổ Hiền Chân Diệp đã bay lên trời. Mà Vạn Tiên Minh đang nắm quyền kiểm soát Ngũ Hành đại động thiên, nơi chứa đựng một số lượng Phổ Hiền Chân Diệp cực kỳ dồi dào. Bọn họ hoàn toàn có thể làm theo kiếm lời, nhưng cuối cùng lại ra một lời thông báo khiến tất cả mọi thứ trở lại như cũ.
“Nói cái gì mà vì ổn định chứ, rõ ràng đó là vì tư lợi cá nhân…” Tiêu Tu Viễn lẩm bẩm.
Lý Phàm nghe vậy, trầm tư suy nghĩ: “Ý của Tiêu đạo hữu chính là lợi nhuận nhất định phải kiếm được từ người khác. Sau khi đạt tới một trình độ nhất định, nếu như muốn tiến xa hơn thì khó tránh khỏi việc sẽ có xung đột với những người khác.”
“Đúng là như vậy!” Tiêu Tu Viễn khen ngợi.
“Nếu như đối thủ yếu, đương nhiên có thể trực tiếp đè chết hắn. Nhưng nếu đối thủ là một bức tường kiên cố, chính mình còn cố tình đụng vào sẽ đầu rơi máu chảy.”
“Lúc này thì không thể không vòng qua tường mà đi.”
“Nhưng thế giới này dù sao cũng nằm dưới sự thống trị của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội, muốn tránh khỏi ràng buộc cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”
“Thân mang xiềng xích nhảy múa thì đương nhiên khó gấp trăm lần.”
Lý Phàm nghe xong, mỉm cười nói: “Trong trường hợp này, thật sự không phải lỗi của đạo sĩ, mà là lỗi của thế giới này!”
“Thật sự là vô cùng khó chịu khi đi đâu cũng bị ràng buộc tiết chế. Không bằng thế này, đạo hữu cùng ta bắt tay lật đổ Vạn Tiên Minh và xây dựng lại thiên địa càn khôn? Như thế nào?”
Tiêu Tu Viễn đột nhiên trầm mặc.
Hắn nhìn Lý Phàm bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Trong lúc nhất thời, giữa hai người rơi vào một khoảng trầm lặng đáng sợ.
“Ha ha, đạo hữu ngươi đang nói đùa.”
“Ha ha, chỉ là nói đùa thôi, Tiêu đạo hữu sẽ không coi là thật đâu, đúng không?”
Một lát sau, âm thanh của hai người đồng thời vang lên.
Liếc mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời lựa chọn bỏ qua chủ đề này.
“Lại nói tiếp, trong lòng đạo hữu, nếu như ngươi phát triển đến cực hạn thì sẽ như thế nào?” Lý Phàm hỏi.
Tiêu Tu Viễn trầm ngâm một lát rồi chậm rãi trả lời: “Tài sản trên đời luôn có hạn. Người được sẽ càng giàu, kẻ thua sẽ luôn nghèo.”
“Nếu ta không ngừng thu lợi, tài phú trên đời không ngừng chảy về phía ta. Như vậy rồi sẽ có một ngày…”
“Có lẽ tài sản của riêng mình ta sẽ nhiều hơn tài sản của những người khác gộp lại.”
Ánh mắt Tiêu Tu Viễn lộ vẻ hướng tới.
Ai ngờ Lý Phàm sau khi nghe xong lại cười khẽ một tiếng.
Tiêu Tu Viễn nhướng mày: “Thế nào, đạo hữu có cao kiến gì sao?”
“Hạn hẹp, tầm nhìn hạn hẹp. Ta vốn tưởng rằng Tiêu đạo hữu là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh trong thiên hạ, chưa từng nghĩ tới…” Lý Phàm khẽ lắc đầu, bộ dáng tỏ vẻ vô cùng tiếc hận.
“Hả?” Trong mắt Tiêu Tu Viễn loé lên một tia âm trầm.
“Nếu thật là vì cực hạn, vậy thì vì sao người trong thiên hạ còn có tư sản?” Lý Phàm khẽ cười nói.
“Không phải vật trong thiên hạ đều thuộc về đạo hữu. Những người còn lại đều thiếu nợ đạo hữu sao?”
“Đạo hữu nên biết, tổng số tài phú trên thế gian chắc chắn có hạn mức cao nhất. Nhưng…”
Giọng điệu Lý Phàm lạnh lùng: “Tài phú mà người khác thiếu của đạo hữu cũng không có hạn mức cao nhất.”
“Hàng chục hàng trăm hàng nghìn có thể tích lũy vô hạn.”
“Không chỉ có đời này kiếp này, thậm chí đời đời kiếp kiếp, đến cả con cái đời sau đều phải cả đời vất vả để trả nợ cho đạo hữu!”
Lời nói của Lý Phàm giống như lôi đình, trong nháy mắt đánh trúng Tiêu Tu Viễn.
Sự mù mịt trong mắt trong nháy mắt tản đi, trên mặt của hắn ngập tràn vẻ khiếp sợ.
“Liệu…”
“Liệu có còn như thế này được không?”
Những gì Lý Phàm nói dường như đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới trong hắn. Ánh mắt hắn ngơ ngác một lúc, sau đó càng ngày càng sáng, càng ngày càng hưng phấn.
Sau một hồi lâu, hắn dường như đã ngộ ra điều gì.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Chỉ trong một đời, lợi nhuận đương nhiên là có hạn.”
“Nhưng thời gian là vô hạn. Nếu đem những mục tiêu mà ta muốn đạt được được phân bổ trên dòng sông thời gian dài đằng đẵng...”
Tiêu Tu Viễn đắm chìm trong tưởng tượng của riêng hắn, đôi mắt hắn tràn đầy màu sắc sặc sỡ.