Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 899 - Chương 899. Tu Tiên Chung Sản Giả (2)

Chương 899. Tu tiên chung sản giả (2) Chương 899. Tu tiên chung sản giả (2)

“Lý Phàm đạo hữu, đây là con đường tương lai mà ngươi tiên đoán ra cho ta ư?”

Qua một hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lý Phàm.

Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Ta cũng không dám cho ngươi lời khuyên gì. Đây chỉ có một ngày trong những tiên đoán hàng ngày của ta, ta nhìn thấy một chút tương lai có thể xảy ra mà thôi.”

“Trong lòng ta cảm thấy có lẽ thế giới này sẽ có lợi cho con đường của Tiêu đạo hữu mà thôi, cho nên ta mới ghi lại nó.”

“Hôm nay có dịp được gặp gỡ Tiêu đạo hữu nên ta mới lấy nó ra chia sẻ cho ngươi.”

“Chỉ mong Tiêu đạo hữu không cảm thấy ta đang suy nghĩ hoang đường!”

Đôi mắt của Jiao Xiuyuan lóe lên: “Khả năng suy luận của đạo hữu xưa nay thực sự đáng kinh ngạc. Ngươi vậy mà thực sự có thể đoán trước được một tương lai kỳ lạ như vậy.”

“Có điều, đạo hữu hôm nay đến tìm ta, lại đặc biệt chỉ điểm cho ta…” Hắn có chút nghi hoặc nhìn về phía Lý Phàm.

Lý Phàm chỉ mỉm cười: “Ta chỉ nói đạo hữu ngươi phát đạt, trở mặt không quen biết, ngươi còn không thừa nhận.”

“Đạo hữu chẳng lẽ lại quên ủy thác lúc trước của ta rồi.”

Tiêu Tu Viễn ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng.

“Ý ngươi là…”

“Lấy tu vi của đạo hữu, quên ư, đương nhiên là không có khả năng quên. Nhưng qua một khoảng thời gian dài như vậy cũng chưa có hồi âm, chắc chắn là có cái gì khó nói. Qua hết lần này tới lần khác, việc này đối với ta còn vô cùng quan trọng. Cho nên cũng chỉ có thể mặt mày dày dạn tới quấy rầy Tiêu đạo hữu một phen!” Lý Phàm chắp tay, nghiêm nghị nói.

Tiêu Tu Viễn nhìn Lý Phàm, trong phút chốc sắc mặt biến ảo.

Năm năm trước, hắn đáp ứng Lý Phàm sẽ hỗ trợ nghe ngóng xung quanh về di tích thượng cổ tông môn Vạn Tiên Minh đào được, tìm vị trí thân phận của vị cổ tu sĩ kia.

Hắn quả thực đã đi làm.

Vốn dĩ việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, chỉ cần tùy tiện nghe ngóng chút tin tức, ứng phó báo cáo kết quả công tác.

Nhưng điều khiến cho hắn phải kinh ngạc chính là Vạn Tiên Minh giống như cái sàng, tin tức luôn rò rỉ, khó có thể bảo vệ được bí mật gì.

Công tác bảo mật lần này, lại tiến hành tốt đẹp ngoài dự đoán.

Dù cho là hắn đã dành trọn thời gian hai năm dài để tìm hiểu cũng chẳng đạt được thu hoạch gì đáng kể.

Hiện tại Tiêu Tu Viễn thật sự vô cùng tò mò.

Tin tức chính là cơ hội kinh doanh, và cũng có thể là cơ hội đột phá cơ duyên.

Vì vậy hắn đã rất nỗ lực xâm nhập và xúi giục bọn họ nổi loạn.

Số tiền đã bỏ ra đếm không xuể nhưng vẫn không có tu sĩ nào chịu tiết lộ dù chỉ một nửa.

Họ cũng ngầm bày tỏ rằng vấn đề này quả thực có tầm quan trọng vô cùng lớn và vô cùng khác biệt so với những chuyện trước kia.

Một khi bí mật này bị lộ ra thì không sợ không có mệnh hưởng, chỉ sợ không có mạng xài.

Chuyện không thể làm được, Tiêu Tu Viễn mặc dù không hề cam lòng nhưng cũng không có cách nào khác nên đành phải từ bỏ.

Không có kết quả đương nhiên sẽ không có hồi đáp gì với Lý Phàm.

Ngay khi hắn chuẩn bị quên khuấy đi sự việc này thì một bước ngoặt đã xảy ra.

Sau cuộc chiến ở châu Thiên Lĩnh Châu không lâu đã có một tu sĩ rất kín miệng, thề không tiết lộ bí mật đã chủ động bí mật liên lạc với hắn.

Tiêu Tu Viễn có chút kinh ngạc.

Người kia lại thẳng thắn nói với hắn rằng nay đã khác xưa, tình thế đã thay đổi.

Mức độ bảo mật của vấn đề này đã bị hạ xuống vài cấp, nên...

Đương nhiên, không thể thiếu chút thù lao cần thiết.

Vì thế Tiêu Tu Viễn đã phải trả một cái giá đau cắt thịt để có được văn này.

Bí văn này quả thực làm hắn phải khiếp sợ một phen.

Nhưng đương nhiên là bí mật tầm cỡ như vậy không thể chia sẻ với Lý Phàm một cách không công được.

Mà Tiêu Tu Viễn cũng không cho rằng Lý Phàm có thể bỏ ra một số tiền để mua lại bí mật này.

Vì thế hắn lựa chọn chủ động quên lãng chuyện này.

Mãi cho đến hôm nay, Lý Phàm mới tự mình tìm tới cửa.

“Tương lai chung sản…”

“Như vậy là đủ rồi.”

Trong lúc nhất thời, trong đầu Tiêu Tu Viễn xẹt qua rất nhiều suy nghĩ.

Cuối cùng hắn đưa ra quyết định.

“Ôi trời, xem cái trí nhớ của ta này, suýt chút nữa thì quên mất!” Tiêu Tu Viễn vỗ mấy cái lên đầu mình.

“Thành thật mà nói thì việc mà đạo hữu ngài nhờ ta nghe ngóng giúp qua thực là tuyệt mật của Tiên Minh. Nếu là người khác, dù họ có ra giá cao đến đâu, ta cũng sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì.”

“Nhưng…”

Tiêu Tu Viễn nhìn Lý Phàm nói: “Ta với đạo hữu có quan hệ gì chứ? Chúng ta chính là cùng nhau kiếm tiền.”

“Hôm nay lại có thêm lời chỉ điểm này nữa.” Tiêu Tu Viễn nhấn mạnh.

“Vậy thì lần này miễn phí tiết lộ cho ngươi cũng không sao.”

“Nhưng nói chuyện qua linh phù truyền tin thật sự không tiện chút, nếu thật sự có hứng thú thì mời đạo hữu đến Thiên Lí Điện gần nhất tìm ta.”

Đôi mắt của Lý Phàm hơi nheo lại.

Có vẻ như chuyện này thực sự không phải là chuyện nhỏ gì rồi. Đến ngay cả Tiêu Tu Viễn cũng tỏ ra vô cùng thận trọng.

Sau đó hắn khẽ gật đầu rồi lập tức dập máy truyền tin.

Suy nghĩ một hồi, kế tiếp thông qua truyền tống trận trở về biển Tùng Vân.

Đến Tùng Vân tiên thành, hắn tìm được Tiêu Tu Viễn ở trong cửa hàng Thiên Lí Điện.

Bình Luận (0)
Comment