Dược Vương Đỉnh thay đổi phương hướng vận chuyển trong những tiếng nổ vang không ngừng.
Nhưng toàn bộ sự chú ý của Lý Phàm bây giờ đều tập trung vào hình ảnh TIên Khư được Dược Vương Đỉnh ghi chép lại.
Có lẽ bởi vì khoảng cách vừa đủ, Lý Phàm có thể thấy được hình dạng mơ hồ của TIên Khư.
Trên mặt đất hoang vu, tất cả đều đổ nát thê lương.
Trong đó lại dường như có một bóng người cao lớn đứng sừng sững.
Yên lặng nhìn xuống dưới.
Như thể gặp được sự tồn tại với sinh mạng vị cách cao, bị uy áp tự nhiên của đối phương ảnh hưởng.
Nháy mắt khi bóng người xuất hiện, trái tim của Lý Phàm bỗng nhiên đập mạnh kịch liệt.
Lông tơ toàn thân dựng đứng, trán đổ mồ hôi lạnh.
Hình ảnh ghi chép của Dược Vương Chân Đỉnh dường như cũng bị ảnh hưởng, trở nên vặn vẹo mà mơ hồ.
Lý Phàm theo bản năng lùi về sau một bước, lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt hơi trắng bệch.
“Chỉ là hình ảnh ghi chép mà đã có uy thế như vậy.”
“Đó là...”
“Chân Tiên?”
Trước khi chết Liễu Như Trần bàn giao rất nhiều chuyện.
Bao gồm cả sự tồn tại đáng sợ như muốn nuốt chửng mọi thứ phía trên Huyền Hoàng giới.
Thời viễn cổ, sau khi tu sĩ đột phá cảnh giới Hợp Đạo, trải qua thiên kiếp là có thể được tiếp dẫn lên thượng giới.
Nhưng một ngày nào đó, dị biến phát sinh.
Một tu sĩ thành công vượt qua lôi kiếp, phi thăng lên Tiên giới, không lâu sau đó thế mà lại quay lại, sắc mặt đầy khó coi.
Từ đó thế nhân thế mới biết, con đường thông đến Tiên giới đã bị chặt đứt.
Con đường dẫn đến Tiên giới ban đầu càng trở thành một vùng phế tích.
Nhưng lúc đó, đa số tu sĩ trên thế gian chỉ biết đến sự tồn tại của ‘TIên Khư’.
Chứ rốt cuộc thì nó có hình dáng gì, tình trạng như thế nào, lại không ai biết được.
Tiên lộ đã đoạn, càng ngày càng có nhiều tu sĩ Hợp Đạo lưu lại nhân gian.
Nhưng tu vi Hợp Đạo, cùng lắm cũng chỉ có tuổi thọ mấy ngàn năm.
Có thể đạt tới cảnh giới này, có ai mà không phải là nhân tài kiệt xuất của trời. Sao có thể ngồi chờ chết cho được?
Vì vậy có Trường Sinh kỳ xuất hiện.
Thiên địa có kỳ vật, có thể được trường sinh.
Thế gian vốn có kỳ vật trường thọ, đó là quyền đặc biệt mà thiên địa ban tặng cho chúng.
Tu sĩ sắp chết muốn nghịch thiên cải mệnh thì phải trộm đi quyền của chúng.
Tức quả vị Trường Sinh.
Trường Sinh kỳ đầu tiên chính là xuất hiên bằng cách đó.
Nhưng quả vị Trường Sinh dù sao có hạn, mà tu sĩ Hợp Đạo trên đời lại quá nhiều.
Vì vậy tranh đấu là chuyện không thể tránh khỏi.
Trong đại chiến, một thế lực tên là Huyền Thiên giáo nhanh chóng quật khởi.
Người đứng đầu Huyền Thiên giáo chính là vị tu sĩ quay lại sau khi thăng tiên.
Hắn cũng là người duy nhất trong Huyền Hoàng giới có khí tiên linh quán thể, cũng chỉ cách nửa bước nữa là trở thành Chân Tiên.
Chân Tiên so sánh với tu tiên giả, đó chính là sự biến đổi về chất.
Bởi vậy, thực lực của hắn so với các tu sĩ Hợp Đạo, tu sĩ Trường Sinh khác cũng mạnh hơn quá nhiều.
Dưới sự hướng dẫn của hắn, Huyền Thiên giáo gần như quét ngang Huyền Hoàng giới ngay lúc đó với tư thái nghiền áp.
Ngoại trừ thực lực cường hãn, người này còn giỏi về tâm kế.
Hắn lấy quả vị Trường Sinh làm mồi nhử, lôi kéo hơn mười tu sĩ Hợp Đạo mạnh nhất Tu Tiên giới lúc ấy.
Có những người này gia nhập liên minh, thế của Huyền Thiên giáo càng không thể đỡ.
Từ đó về sau, Huyền Thiên giáo uy áp thiên hạ, không ai dám không phục.
Vị Bán Tiên kia, tự xưng là Huyền Thiên Vương.
Mười hai chiến lực mạnh nhất trong giáo gọi là Huyền Pháp Vương.
Sau khi Huyền Thiên giáo gần như thống nhất Tu Tiên giới, để củng cố sự thống trị của bản thân, bị ‘trộm quyền trường sinh’ dẫn dắt.
Hắn bắt đầu có ý đồ với các quyền còn lại của thiên địa.
Tu tiên giả thời viễn cổ có lòng kính sợ với thiên địa.
Tuy có thể dời núi lấp biển, bổ sông đoạn lưu, nhưng đều cho rằng sức mạnh to lớn này đều do thiên địa ban cho.
Nhưng sau khi có Huyền Thiên giáo...
Quy tắc đó đã bị phá vỡ.
Huyền Thiên giáo thay thế cho trời, chỉ với pháp chỉ Thiên Vương trong giáo đã có thể để một người phàm tục nắm giữ sức mạnh ngang với tu sĩ.
Không phải là không có tu sĩ nghĩ tới việc phản kháng.
Nhưng ‘Huyền Thiên Vương’ không biết lấy ra một dị bảo từ đâu, tên là ‘Huyền Thiên Bảo Kính’, có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trên thế gian.
Mấy lần tụ tập bí mật, còn chưa kịp làm gì đã bị Huyền Thiên giáo hốt hết.
Liên luỵ vô số tu sĩ, biển máu ngất trời.
Tông môn thiên hạ vốn yếu thế hơn không chỉ một bậc, sau lần này càng mất đi ý nghĩ chống cự.
Nhưng chung quy không có giang sơn nào là vĩnh viễn.
Càng về sau cách trống trị của Huyền Thiên giáo càng ngang ngược kiêu ngạo. Nhân viên trong giáo càng tùy ý bắt nạt tu sĩ.
Cuối cùng, khi tất cả mọi người trong thiên hạ không thể nhịn được nữa.
Dưới sự hô hào của mười đại tông môn, các tu sĩ liên hợp lại, đẩy ngã sự thống trị của Huyền Thiên giáo.
“Ha ha, hiện tại xem ra, thập tông Tiên đạo, Huyền Thiên giáo căn bản là cá mè một lứa.”
“TIên Khư cưỡng ép hấp thu tất cả năng lượng vật chất của ngoại giới.”
“Thập tông Tiên đạo nói cái gì mà thủ lĩnh tông môn thiên hạ chứ, loại chuyện liên quan đến sự sống còn của thế giới như này, bọn họ lại chưa từng nói với chúng ta.”