Bọn họ vốn cho là, dựa vào những sợi dây thừng kéo lại thì có thể chậm rãi kéo Huyền Hoàng giới thoát ra khỏi vòng xoáy.
Nhưng sự thật chứng minh, bọn họ sai rồi.
“‘Trọng lượng’ của tu sĩ, chỉ sợ cũng có quan hệ với những sợi ‘dây thừng’ này. Vốn là thế giới trực tiếp tương liên với thế giới động thiên, nhưng sau khi tu sĩ cướp trời đoạt đất, tự thân đã trở thành một bộ phận trong mối quan hệ đó.”
“Nếu đột nhiên tử vong thì tương đương với mấy sợi dây nhỏ bên trong một sợi dây thừng đột nhiên biến mất.”
“Tuy nói sau khi chết tu sĩ trả đạo cho trời, động thiên quay về thiên địa. Nhưng thiên địa tự động chữa trị cho dây thừng vẫn cần một khoảng thời gian.”
“Tốc độ tu sĩ vẫn lạc bình thường vẫn chưa đáng ngại. Một khi vượt qua một mốc giá trị nào đó…”
Lý Phàm hồi tưởng lại ở kiếp trước, khi Kỷ Hoành Đạo ở châu Thiên Linh đối diện với Triệu sư tỷ, dùng ‘Thiên Huyền Tỏa Linh trận’ trong nháy mắt đánh giết tu sĩ một châu, dùng đồng quy vu tận để uy hiếp.
Tại khoảnh khắc đông đảo tu sĩ mất mạng, thậm chí toàn bộ Huyền Hoàng giới cũng hơi chấn động.
“Những tiểu thế giới phụ thuộc động thiên, việc quan hệ tới sinh tử tồn vong của Huyền Hoàng giới. Cái gọi là ‘dây thừng’, sợ không thể dễ dàng chặt đứt như vậy.”
“Nếu không, tất nhiên sẽ có tu sĩ theo thông đạo Tiên Tuyệt trốn vào trong tiểu thế giới, sau đó chặt đứt liên hệ giữa nó và Huyền Hoàng giới.”
“Không phải là không muốn, mà là không cách nào làm được.”
“Mà đế quốc tiểu thế giới thông qua mười vạn Liệt Giới Kình, mở ra một con đường trong hư không, nói là cắt đứt dây thừng nhưng càng giống như kéo dài nó ra.”
“Khi kéo dài đến một chiều dài nhất định, tức là sau khi khoảng cách giữa bọn họ và Huyền Hoàng giới đã đủ, chờ đến lúc Huyền Hoàng giới rơi xuống bên trong TIên Khư, hóa thành bột mịn, vật ở đầu dây thừng bên kia bỗng nhiên biến mất, nói không chừng bọn họ có thể chạy thoát được.”
“Đáng tiếc quá trình này cần thời gian quá dài, Huyền Hoàng giới chưa chắc có thể kiên trì lâu đến như vậy.”
Lý Phàm lại bỗng nhiên nghĩ đến, nếu Huyền Hoàng giới đã có thể thông qua dây thừng bắt được động thiên, tiểu thế giới, vì sao không buộc dây thừng vào những thế giới tu tiên khác có cùng quy mô với mình ở phương xa?
Theo lý mà nói, tác dụng của thế giới hoàn chỉnh so với động thiên thì chắc chắn tốt hơn không chỉ một bậc.
“Có lẽ đã từng thử qua, nhưng thất bại.”
“Lại có lẽ...”
“Căn bản là không có cách nào khóa chặt vị trí của đối phương.”
Trong lòng Lý Phàm chợt khẽ động.
Cùng là một con thuyền bên trên biển hư không, Tu Tiên giới khác chắc chắn không muốn bị những thế giới đã lâm vào bên trong phạm vi ảnh hưởng của TIên Khư kéo xuống nước.
Sau khi hiểu rõ tình hình bên trên biển hư không, vì phòng ngừa bản thân bị xem như cây cỏ cứu mạng, bọn họ rất có khả năng sẽ chủ động ẩn giấu thế giới của bản thân.
Động thiên, tiểu thế giới có lẽ không thể làm được.
Nhưng Tu Tiên giới phát triển thịnh vượng thì hẳn là có thể.
Hoặc có giả thuyết khác, phàm là thế giới không làm được chuyện này, chỉ sợ đã sớm bị rất nhiều thế giới sắp sửa bị té chết tác động đến, cũng trôi về phía TIên Khư giống bọn họ.
Hơn nữa, bởi vì sự tồn tại của TIên Khư, toàn bộ biển hư không chịu sự ảnh hưởng của nó hoặc ít hoặc nhiều. Tất cả vị trí Tu Tiên giới đột nhiên bị chếch đi.
‘Đạo tiêu’ ban đầu dùng để xác định vị trí hoàn toàn không dùng được.
Muốn tìm đến thế giới tu tiên đang ẩn nấp khác, sợ là muôn vàn khó khăn.
Cái này có lẽ cũng có thể giải thích, vì sao lúc trước Huyền Hoàng giới đột nhiên cắt đứt liên lạc với tất cả các Tu Tiên giới khác.
“Biển hư không vốn đang xán lạn, trong nháy mắt trở nên đen tối. Mỗi thế giới, ngoại trừ lo lắng bị TIên Khư thôn phệ ra, còn phải che giấu bản thân, phòng ngừa bị Tu Tiên giới khác phát hiện.”
“Thật là một tình cảnh nghĩ đến đã khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.”
Lý Phàm tuy nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên trong lòng cũng không có chút ít sợ hãi nào.
Thậm chí trên mặt của hắn còn có một nụ cười quỷ dị nho nhỏ khó mà nhận ra.
Có ‘Hoàn Chân’ tồn tại, trong hàng trăm vạn lần, hắn muốn tìm kiếm được một con đường sống cũng không phải việc gì khó khăn.
Huống chi, di hài Chân Tiên còn có thể bảo trì thân thể hoàn chỉnh bên trong TIên Khư.
Như vậy nói rõ, rơi vào TIên Khư chưa hẳn chỉ có một con đường chết.
Không thể sinh tồn, đơn giản chính là thực lực còn chưa đủ mạnh mà thôi.
...
Trầm mặc hồi lâu, Lý Phàm ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua vách tường trong suốt của Dược Vương, thẳng đến trời cao.
“Phỏng đoán của mình đến tột cùng có đúng hay không, thật ra rất dễ nghiệm chứng.”
“Chỉ cần bay ra khỏi Huyền Hoàng giới một lần nữa, tự mình đối mặt với ‘TIên Khư’ là được.”
“Mấy ngàn năm trước, Liễu Như Trần điều khiển Dược Vương đỉnh phi hành trong hư không một đoạn thời gian, mới bị ‘TIên Khư’ hấp dẫn.”
“Bây giờ đã trôi qua thời gian lâu như vậy, sợ là một khi thoát ly khỏi Huyền Hoàng giới, mất đi sự che chở của thế giới, sẽ lập tức rơi vào TIên Khư. Căn bản không có bao nhiêu thời gian để phản ứng lại.”
“Thậm chí, khi chúng ta cách TIên Khư càng ngày càng gần, nói không chừng một ngày kia còn có thể thấy vô cùng rõ ràng di chỉ TIên Khư và hài cốt chân tiên lẳng lặng đứng sừng sững trên bầu trời đấy.”