Lý Phàm nhìn về phía bảng Hoàn Chân.
Quả nhiên trên danh sách thần thông, có thêm một mục ‘Độ Huyết Duyên’.
Chẳng qua lại hiếm thấy Lý Phàm không có bao nhiêu vẻ hưng phấn.
Trong quá trình lĩnh ngộ Độ Huyết Duyên, hắn mơ hồ đã nhận ra chút chuyện.
Hắn lại nghĩ tới linh cảm lúc trước chợt lóe lên, rồi lại bị bản thân cưỡng chế quên đi.
Nếu như coi người may mắn trước mặt này thành Huyền Hoàng giới.
Mà tu sĩ tu hành tân pháp trong thiên địa, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là “tinh huyết biến dị’ thay đổi Huyền Hoàng giới trong vô thức.
Như vậy...
Truyền Pháp thiên tôn trong truyền thuyết kia, lại đang đảm nhiệm nhân vật gì trong chuyện này?
Mấy ngàn năm trước, Truyền Pháp thiên tôn vượt không xuất thế, truyền thụ cho chúng sinh tân pháp lược thiên đoạt địa.
Từ đó về sau, cuối cùng thế nhân cũng không còn bị thứ gọi là tư chất kìm hãm nữa, ai ai cũng có thể tu hành!
Lịch sử Huyền Hoàng giới về sau, cũng vì thế mà thay đổi.
Ban đầu, Tu Tiên giới quá đúng là vì sự phổ biến của tân pháp mà xuất hiện một thời kỳ hoàng kim ngắn ngủi.
Nguyên Anh không bằng chó, Hóa Thần đi đầy đất.
Giống như lúc trước Lý Phàm thử nghiệm tinh huyết Côn Bằng vậy, sinh sôi nảy nở không kiêng nể gì như thế, đương nhiên sẽ phải nghên đón thiên địa phản kích.
Một hạn chế không thể cùng tu pháp này xuất hiện, đối với tu sĩ lúc bấy giờ, không khác gì giáng một đòn cảnh cáo.
Rồi sau đó lại có Tiên Phàm Chướng đột ngột đến trái đất, cho các tu sĩ một đòn trí mạng.
Theo đó Tu Tiên giới Huyền Hoàng nghênh đón thời đại hắc ám dài dằng dặc.
Lúc này, lại là Truyền Pháp.
Trên đất chết khắp Tu Tiên, triệu tập tu sĩ may mắn còn sống sót, gây dựng lại Vạn Tiên Minh.
Thân thế Truyền Pháp thiên tôn, vẫn là một bí mật.
Cho dù là thập tông Tiên đạo năm đó, hay là đám tu tiên giả bây giờ, cũng đều không biết rõ lai lịch của hắn.
Mà thiên nhân hết lần này tới lần khác truyền nghiên cứu pháp học, vượt trên thế gian, lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cho dù thế nhân muốn do thám thân phận của hắn, cũng chỉ giống như “Giơ tay phủ trời xanh”, xa không thể chạm.
Vị kia sinh ra đã biết? Không có sự kế thừa, mà có thể sáng chế ra tân pháp kinh thế hãi tục này?
Mục đích là gì? Nếu thật sự là vì chúng sinh, khi đại kiếp giáng xuống lúc trước, sinh linh đồ thán, sao lại không thấy tung tích của hắn? Cho tới tận mấy ngàn năm sau, hắn mới đột nhiên xuất hiện? Trong khoảng thời gian này, hắn ở đâu?
Hiện tại, hắn lại ở chỗ nào?
Trên người Truyền Pháp, có rất nhiều bí mật, thế nhân không thể biết được.
Nhưng lúc này Lý Phàm, trong quá trình cảm ngộ thần thông ‘Độ Huyết Duyên’, linh cảm lúc trước bị mạnh mẽ ép xuống lại hiện lên.
Cho nên thủ đoạn có khả năng khám phá Truyền Pháp thiên tôn.
Từng tên tu sĩ tu hành tân pháp, đều giống như “tinh huyết biến dị” bị truyền pháp đồng hóa.
Vốn là một phần tồn tại làm nên thế giới, nhưng lại trở thành ngoại tộc cắn nuốt bản thân thế giới.
“Truyền Pháp là muốn thông qua phương pháp này, thống trị Huyền Hoàng giới?”
“Giống như ta thông qua ‘Độ Huyết Duyên’ điều khiển tu sĩ?”
“Nhìn từ kết quả hiện tại, có thể nói là hắn đã thành công, đủ mọi chuyện Huyền Hoàng, đều nắm trong lòng bàn tay!”
Lý Phàm không khỏi khẽ thán phục.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, ban đầu Truyền Pháp thiên tôn không có mạnh như vậy.
Thậm chí không có khả năng, cùng lắm tu vi chỉ là Hợp Đạo bình thường.
Nhưng hắn thông qua cách thức này, lối tắt khác, được rắn nuốt voi.
Chỉ qua nghìn năm, đã trở thành một sự tồn tại vượt khỏi Huyền Hoàng giới.
Nhưng Lý Phàm cảm thấy, ‘Thống trị Huyền Hoàng giới’, cũng không phải mục đích cuối cùng của Truyền Pháp. Trái lại còn có thể là một bước trải nghiệm để đạt được mục đích nào đó.
Giống như vị tu sĩ Dược Vương tông Lý Phàm ‘Độ Huyết Duyên’ trước mắt này, tuyết đối không chỉ vì khống chế cơ thể.
Mà là khiến bọn họ giúp mình luyện chế ‘Trường Sinh đan’ tốt hơn.
Như vậy, mục đích cuối cùng của Truyền Pháp, sẽ là cái gì?
Lý Phàm không khỏi nhớ tới đạo thân ảnh nhìn thấy trong TIên Khư, trong lòng không khỏi sợ hãi cả kinh.
Sẽ không là, tiên nhân chưa chết, muốn mượn sức mạnh thế giới để sống lại đấy chứ?
“Không thể loại trừ khả năng này. Thứ gọi là sinh ra đã biết, tuy có tồn tại, cũng phải có một mức độ. Yêu nghiệt tới cảnh giới như Truyền Pháp này...”
“Hoặc là hắn giống ta, là một người xuyên việt, hoặc là người chuyển thể trọng sinh như Chương huynh.”
“Hoặc là đến từ ngoại giới! Tiên nhân tới trái đất cũng được, những Tu Tiên giới khác tới nhập cư trái cũng chẳng sao...”
...
Suy nghĩ trong đầu Lý Phàm cuồn cuộn, thật lâu không thể an tĩnh lại.
Cho tới khi vị tu sĩ Dược Vương tông đã bị tinh huyết của hắn ăn mòn chậm rãi tỉnh lại, mới dời đi sự chú ý của hắn.
“Ngài là...” Hạ Dã có chút mơ hồ nhìn chung quanh, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Chỉ nhớ rõ sau khi rời khỏi Huyền Hoàng giới không lâu, Dược Vương đỉnh phát ra chấn động kịch liệt. Sau đó tông chủ đại nhân mở ra ‘Đại Mộng Xuân Thu trận’, hắn theo đó mà bị ép tiến vào trong hôn mê.
Nhìn cảnh tượng chỗ này, hình như không phải ở bên trong Dược Vương đỉnh.
Đây là đâu?
Hơn nữa...
Hạ Dã nhìn thân ảnh đứng cách đó không xa, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thân thiết.