“Ngươi tỉnh rồi.” Hạ Dã nghe thấy đối phương dùng thanh âm cực kỳ dễ nghe nói.
Khẩn trương trong lòng lập tức tiêu tán không ít, Hạ Dã cũng theo bản năng thả lỏng.
Rồi sau đó, người nọ vì hắn giải thích nguyên nhân của chuyện đã xảy ra.
Gặp phải một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống. Lại cảm thấy một đỉnh nhỏ lúc trước tình cờ có được sinh ra cộng hưởng với sao băng, cho nên mới đến đây xem xét.
Đi vào trong đỉnh, phải hiện toàn bộ các gian phòng đều khóa chặt cửa.
Chỉ có chỗ của Hạ Dã, không biết vì sao lại mở.
Phát hiện cơ thể Hạ Dã bị thương nặng, cho nên mang hắn ra chữa trị.
...
“Thật sự cảm ơn tiền bối.” Hạ Dã không để ý tới nhiều điểm bất hợp lý trong lời nói của Lý Phàm, tràn đầy cảm kích nói.
Sau đó, trong lúc hắn trò chuyện cùng Lý Phàm, càng không ngừng nhận được kinh hãi.
“Cái gì, chỗ này là Huyền Hoàng giới?”
“Tại sao lại quay trở lại?”
“Vậy mà trôi qua mấy ngàn năm rồi?”
Hạ Dã mất hồn mất vía, không có chút nghi ngờ nào đối với lời nói của Lý Phàm, chỉ là nhất thời khó có thể tiếp nhận được thực tế này.
“Là ta thiếu suy xét. Hẳn là nên chờ ngươi khôi phục một chút, rồi nói cho ngươi biết chân tướng.”
“Ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi, chỗ này có ta canh chừng, ngươi yên tâm.” Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của đối phương, Lý Phàm vô cùng ôn hòa nói.
Hạ Dã gật đầu, có chút thụ sủng nhược kinh. Nằm trên giường đá trong mật thất, không qua bao lâu đã mê man thiếp đi.
“Lần đầu gặp lại không hề cho rằng ta là người ngoài, đây chính là sức mạnh của ‘Độ Huyết Duyên’ sao.” Ánh mắt Lý Phàm lóe lên.
“Hiệu quả thật là tốt ngoài dự tính, hiệu quả nhanh chóng. Chẳng qua, sợ là nguyên nhân cũng vì thực lực tên nhóc này chỉ có Trúc Cơ kỳ.”
“Thực lực mục tiêu càng mạnh, sợ rằng thời gian để hoàn toàn thay đổi suy nghĩ cũng càng dài.”
“Ừm...” Lý Phàm suy tư chốc lát, cuối cùng lấy một quả trái cây màu xanh trong pháp vực động thiên ra.
Trái cây màu xanh này giống như ở giữa thực ảo, cứ cách một khoảng thời gian nhất định, sẽ biết mất khỏi tay Lý Phàm.
Sau đó không lâu, lại xuất hiện lần nữa.
“Chân Thực Dụ Quả.” Lý Phàm nhìn bảo vật vốn của Ngũ Lão hội trong tay này, bước ra một bước, lần nữa đi vào trong Dược Vương đỉnh.
Dựa vào trí nhớ của Lệnh Hồ Xương, đi tới bên người một bị Hợp Đạo trưởng lão của Dược Vương tông: Liễu Tam.
Cẩn thận, điều khiển trận pháp, không làm người kia tỉnh dậy.
“Ta là Liễu Nhất Hàng Dược Vương tông, nghĩa tử của tông chủ Liễu Như Trần. Nay phụng di mệnh của tông chủ, chấp chưởng Dược Vương tông...”
Lý Phàm cầm Chân Thực Dụ Quả màu xanh để ở ấn đường, lẩm bẩm trong miệng.
Một vòng hào quang nhỏ bé không thể nhận ra, phóng mạnh từ trong thức hải về phía Chân Thực Dụ Quả.
Chỉ chốc lát sau, Chân Thực Dụ Quả mất đi trạng thái hư vô, không khác gì một trái cây bình thường. Chẳng qua là tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ, ngay cả Lý Phàm ngửi thấy cũng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Chịu đựng sự mê hoặc, Lý Phàm khẽ dùng sức, bóp thứ quả hấp dẫn kia thành dịch xanh.
Uy cho Liễu Tam Hợp Đạo trước mặt uống xuống.
Đồng thời giải trừ Đại Mộng Xuân Thu trận chỗ này, Lý Phàm lại mở ra trận pháp phòng hộ nội bộ của Dược Vương Chân Đỉnh, đi tới ngoài cửa, kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, Liễu Tam khẽ tỉnh lại.
Có chút khác biệt với Hạ Dã mơ mơ màng màng, Liễu Tam vừa tỉnh dậy đã phát hiện sự bất thường.
Trong mắt hiện lên một kia tinh quang, hắn đột ngột đứng lên, thần thức quét qua xung quanh.
Sau khi thấy được Lý Phàm đứng ở cửa, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Thiếu chủ?”
“Ngươi cũng tỉnh rồi?”
Liễu Tam theo bản năng hỏi.
Lý Phàm thấy thế, lập tức an tâm.
Không chút dấu vết đóng kín pháp trận, Lý Phàm trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”
Liễu Tam nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Tại sao thiếu chủ lại lo sợ? Tu sĩ thế hệ ta, cho dù đứng trước núi lở biển sập cũng sẽ không biến sắc...”
“Kế hoạch chạy khỏi Huyền Hoàng giới của chúng ta thất bại.” Lý Phàm cắt đứt lời của đối phương.
“Hả?” Sắc mặt Liễu Tam đột nhiên biến đổi.
“Nghĩa phụ, hắn... vì cứu chúng ta, hi sinh chính mình.” Lý Phàm tiếp tục nói.
“Cái gì?”
Lý Tam giống như bị một đạo thiên lôi giáng thẳng xuống, đứng bất động tại chỗ.
“Chủ nhân, hắn...”
“Chuyện này sao có thể?”
Thân thể Liễu Tam khẽ run, trong nháy mắt tràn đầy không thể tin được.
Lý Phàm tiếp tục đánh thẳng vào thần kinh của đối phương: “Thời gian chúng ta ngủ say, bên ngoài đã trôi qua mấy ngàn năm rồi.”
“A?”
“Sao lại như thế?”
Liễu Tam có chút thẫn thờ nhìn Lý Phàm.
Bi thương, khiếp sợ, mờ mịt...
Trong nhất thời, Liễu Tam chỉ cảm thấy trong đầu mình rối bời.
Chỉ cảm thấy chấn đồng từ lúc tu hành tới bây giờ cộng lại cũng không bằng hôm nay.
Song, Liễu Tam lại không ý thức được, những lời thoạt nghe vô cùng hoang đường này, lúc này được nói ra từ trong miệng vị ‘thiếu chủ’ Lý Phàm này, bản thân lại không hề có chút nghi ngờ nào.
Đừng nói là tu sĩ Hợp Đạo, cho dù là thiếu niên người phàm mười mấy tuổi, cũng sẽ không dễ tin người như vậy.
Nhưng chuyện như vậy lại xảy ra trên người Liễu Tam hết lần này tới lần khác.
“Lý lẽ trường sinh, quả nhiên kinh khủng như vậy.” Lý Phàm không khỏi thở dài trong lòng nói.
Vì có thể khống chế vị tu sĩ Hợp Đạo Liễu Tam này tốt hơn, Lý Phàm không chỉ thêm thông tin mình là Liễu Nhất Hàng Dược Vương tông vào trong ‘Chân Thực Dụ Quả’, còn thêm vào thiết lập “Liễu Tam cực kỳ tin tưởng đối với Liễu Nhất Hàng”.