Lý Phàm giải thích: “Lòng người khó đoán, chỉ có lợi ích mới là mãi mãi. Vậy nên, để có thể mau chóng ổn định làm ra Trường Sinh đan. Vẫn phải làm phiền Liễu lão ngài!”
Vẻ mặt Liễu Tam nghiêm túc: “Khôi phục vinh quang Dược Vương tông, lão phu không thể chối từ. Thiếu chủ cứ yên tâm!”
Dẫn một nhóm đệ tử đi vào phòng luyện đan trung tâm Dược Vương đỉnh, Liễu Tam trầm giọng nói: “Thiếu chủ giao cho ta quyền hạn, để ta tiếp quản Dược Vương Chân Đỉnh.”
Theo thần niệm Lý Phàm khẽ động, tạm thời chuyển gian quyền sử dụng chỗ này, giữa sân trống rỗn hiện ra một ảo ảnh dược đỉnh.
Liễu Tam vỗ nhẹ hư không, ảo ảnh kia liền từ hư không, ‘bang’ một tiếng rơi xuống mặt đất.
“Đứng vào hàng!” Ánh mắt Liễu Tam quét qua chúng đệ tử bên cạnh, nhẹ giọng quát lên.
Tổng cộng chín mươi chín đệ tử Trúc Cơ tinh nhuệ được chọn lọc kĩ càng, lần lượt điểu khiển tiểu Dược Vương đỉnh của mình dựa theo phương vị riêng, từ trong ra ngoài, lấy Dược Vương Chân Đỉnh làm trung tâm, từ từ dàn hàng.
Ánh sáng màu xanh phát ra từ Dược Vương Chân Đỉnh, lấy tiểu đỉnh xung quanh làm tiết điểm, trong chốc lát nối liền hoà với nhau, phác hoạ ra hình dáng của một đại trận đầy đủ trên mặt đất.
“Đại trận Tế Thế Trường Sinh sao...” Lý Phàm đứng một bên âm thầm quan sát nhìn một cảnh này, như có điều suy nghĩ.
Chỉ thấy Liễu Tam dùng toàn lực vận chuyển Trường Sinh kinh, một luồng Trường Sinh Thanh Lực thuần khiết chảy ra từ trung tâm Dược Vương Chân Đỉnh, xoay chuyển một vòng bên ngoài, lại trải qua sự cường hoá, tôi luyện của trận pháp, lại càng trở nên sinh cơ dạt dào mấy phần, một lần nữa quay trở lại trong Chân đỉnh.
Trường Sinh Thanh Lực bên trong đỉnh giống như giọt nước, tích góp từng chút một cho tới khi được hơn nửa đỉnh, Liễu Tam bắt đầu bỏ từng dược luyện cần thiết để luyện đan vào trong đỉnh.
“Ùng ục...”
Linh dược vào đỉnh, Trường Sinh Thanh Lực giống như sôi trào lên, cuồn cuộn không ngừng.
Mà những linh dược kia, hoà tan trong chốc lan, tan biến biên trong đỉnh. Hơi bốc lên tạo thành khí thế cô đọng mà không biến mất, tạo thành một bức tường cản trong suốt hình vuông trên đỉnh, ngăn cản Trường Sinh Thanh Lực tràn ra ngoài.
Sắc mặt Liễu Tam nghiêm túc, dụa vào tình huống bên trong đỉnh, khống chế thời gian tăng thêm dược liệu.
Mà đồng thời, chín mươi chín tên đệ tử xung quanh, dốc hết sức điều khiển tiểu Dược Vương đỉnh hỗ trợ, cũng nắm bắt cơ hội khó có được này, nhìn chằm chằm quá trình luyện đan của Liễu Tam không chớp mắt.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Theo tự tăng lên của dược liệu, Trường Sinh Thanh Lực trở nên càng ngày càng đậm, thậm chí giống như cô đặc lại.
Đến thời khắc quan trong nhất, Liễu Tam hét lớn một tiếng: “Ngưng!”
Vừa nói hắn vừa chỉ về vị trí trung tâm đỉnh.
Trong chốc lát, dược đỉnh lại một lần nữa hoá trống rỗng, sau đó co lại về phía trung tâm.
Trong chốc lát dưới sức nén trong này, Trường Sinh Thanh Lực vốn đã đậm đặc tới tận cùng, xảy ra biến chất, hoàn toàn từ trạng thái lỏng biến thành trạng thái rắn.
Ảo ảnh Dược Vương Chân Đỉnh biến mất, chỉ thấy ở trong không trung, có một viên đan dược màu xanh tản ra sức sống nồng đậm.
Một mùi thuốc đậm đặc phát ra từ trong đó.
Toàn bộ tu sĩ tại chỗ này, bao gồm cả Liễu Tam, trong nháy mắt ngửi được mùi thuốc, theo bản năng hiện lên một tia tham lam trong mắt.
Nhưng dù sao Liễu Tam cũng là tu sĩ Hợp Đạo, lập tức kịp phản ứng lại từ trong dị thường.
Sau đó tiến về phía trước, tạo ra một bàn tay khổng lồ, bao phủ Trường Sinh đan vừa mới luyện chế ra vào bên trong.
“Hử?”
Lúc mọi người còn đang có chút khó hiểu, lập tức nghe được một tiếng nổ mạnh truyền tời từ lòng bàn tay Liễu Tam.
Cơ thể Liễu Tam khẽ run, tuy rất nhanh đã bình tĩnh thu tay về, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự lúng túng trên mặt hắn.
“Đây là, luyện đan thất bại?”
Lý Phàm cùng với chúng đệ tử Dược Vương tông, đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Liễu Tam.
“Khụ khụ...”
Liễu Tam ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng giải thích: “Ta quên mất thiên địa thay đổi lớn, vẫn dùng thủ pháp luyện đan lúc trước, cho nên...”
“Chẳng qua vấn đề không lớn, chỉ cần điều chỉnh một chút là được.”
“Tiếp theo, chắc chắn không thành vấn đề.” Liễu Tam nói chắc như đinh đóng cột.
Lý Phàm gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Cho nên, Liễu Tam lại ngưng tụ ra ảo ảnh Dược Vương đỉnh lần nữa, bắt đầu luyện chế Trường Sinh đan.
Lần này tuy không nổ tung, nhưng thành phẩm luyện chế ra...
Lý Phàm nhìn đan dược nửa xanh nửa tím trong tay, mặt co rút.
Trên mặt có Liễu Tam có chút không nhịn được, tức giận quát: “Làm lại!”
Trưởng lão tức giận, chúng đệ tử ngậm miệng rùng mình, chỉ có thể tiếp tục phối hợp.
Lần thứ ba, cuối cùng cũng thành công luyện chế được một viên “Trường Sinh đan” đủ tiêu chuẩn.
Lúc này, Liễu Tam mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng, trong trí nhớ của Lệnh Hồ Xương, vị Liễu Tam này chính là bậc thầy vô cùng am hiểu luyện đan.
Cho dù là nhân vật cấp bậc này cũng cần tới ba lần mới có thể thích ứng được sự khác biệt trong luyện đan giữa xưa và nay sao?
Lý Phàm nhìn toàn bộ vào trong mắt, trong lòng như có điều suy nghĩ.
“Ta mang Trường Sinh đan này tới cho Chu đạo hữu trước, xem xem có thể bán được bao nhiêu. Liễu lão ngài cứ tiếp tục vất vả, sớm ngày luyện sạch nguyên liệu trong nhẫn trữ vật thành đan dược.” Lý Phàm nói với Liễu Tam.