Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 921 - Chương 921. Huyền Hoàng Cổ Kim Dị

Chương 921. Huyền Hoàng cổ kim dị Chương 921. Huyền Hoàng cổ kim dị

“Thiếu chủ yên tâm!” Liễu Tam đương nhiên là gật đầu đáp ứng, chỉ để cho các đệ tử nghỉ ngơi một lát, lập tức bắt đầu luyện chế đan dược.

Lý Phàm thì rời khỏi Huyền Hoàng đỉnh, tung hứng viên Trường Sinh đan mới xuất hiện này.

“Cũng không tiện dùng thân phận ‘Lý Phàm tu sĩ Thiên Cơ tông’ ra tay...” Suy nghĩ chốc lát, Lý Phàm biến thành dáng vẻ vốn có của bản thân, đi tới thành Tùng Vân.

Thời điểm mua ‘Thiên Linh Hoa’ lúc trước, Lý Phàm thông qua Hoàng Nhiên Kỳ canh giữ đảo Sùng Ngô, dùng gương mặt vốn có của mình gia nhập Vạn Tiên Minh, vì bản thân sáng tạo ra một lớp vỏ hoàn toàn mới.

Lúc này vận chuyển bí thuật Chích Thủ Già Thiên, đi vào bên trong Thiên Huyền Kính, lấy Trường Sinh đan ra.

Trước tiên để tấm gương giám định miễn phí một hồi.

“Trường Sinh đan: Hạ phẩm, có thể kéo dài một trăm tám mươi sáu năm tuổi thọ.”

Mí mắt Lý Phàm không khỏi nhảy lên.

Xem ra, tuy là Liễu Tam hiểu rõ điểm khác biệt xưa và nay, nhưng viên đan dược luyện chế đầu tiên này phẩm chất vẫn có chút thảm không nỡ nhìn. Ít nhất so với trung phẩm như hắn hứa hẹn, kéo dài ba trăm năm tuổi thọ, có chút chênh lệch.

Lý Phàm tra xét giá cả của bảo vật kéo dài tuổi thọ trong chợ, tăng giá ba mươi phần trăm, dùng giá năm vạn độ cống hiến niêm yết, treo bán.

Kết quả gần như là trong nháy mắt, viên Trường Sinh đan đã bị người mua.

Lý Phàm đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng.

Bảo vật kéo dài tuổi thọ đều là lần dùng tiếp theo, gần như không có hiệu quả. Mà trước đó, trên thị trường Vạn Tiên Minh, còn chưa từng xuất hiện Trường Sinh đan. Ý nghĩa là, một viên Trường Sinh đan đối với những tu sĩ có như cầu gần như chính là trăm năm thọ nguyên chân thật. Đương nhiên là đáng quý hơn so với nhưng bảo vật kéo dài tuổi thọ thường gặp khác.

Hơn nữa...

Không ngoài dự đoán của Lý Phàm, rất nhanh, bên phía người mua đã gửi tới tin tức hỏi thăm.

“Vị đạo hữu này, Trường Sinh đan còn nữa không?”

“Ta cảm giác, đan dược này không giống với những bảo vật kéo dài tuổi thọ khác? Hình như dùng tiếp, vẫn có hiệu quả?”

Lý Phàm làm bộ như có chút ngạc nhiên trả lời: “Là sao? Còn có chuyện như vậy nữa à! Vậy thì chẳng phải ta bán lỗ rồi sao?”

Bên kia không bị diễn xuất của Lý Phàm lừa gạt, không quanh co tiếp tục nói thẳng: “Ha ha, đạo hữu đừng nói đùa. Viên đan dược này rõ ràng mới vừa được luyện chế ra chưa bao lâu, sao đạo hữu lại không rõ ràng đặc tính của nó được?”

Lý Phàm thì tiếp tục giả ngu: “Ha ha, đạo hữu thật sự hiểu nhầm rồi. Ta cũng đúng dịp, nhặt được tiện nghĩ ở một quán ven được tôi. Chỉ cảm thấy viên đan dược này bất phàn, thật sự không nghĩ tới lại là một bảo bối kéo dài tuổi thọ.”

“Như vậy đi, nếu như đạo hữu thật sự cần, ta lại quay lại xem một chút. Hi vọng chủ quán vẫn còn ở đó.”

“...” Phía đối diện im lặng.

Chỉ chốc lát sau, vẫn kiên nhẫn trả lời một câu: “Được, sau này nếu còn hàng tồn, có thể tới tìm ta.”

“Châu Thiên Quyền, Triệu Thiên Long!”

Lý Phàm cũng không trả lời, trực tiếp cắt đứt thông tin.

“Giá trị của Trường Sinh đan, vẫn cao hơn so với dự đoán của ta lúc trước, cho dù hoàn toàn dựa vào nguyên liệu mua trong Thiên Huyền Kính, cũng có thể kiếm tiền đầy bát.”

“Chỉ là để có nhiều lợi ích nhất, thì cần khống chế tốc độ ra hàng.”

“Hơn nữa, có thể lấy vật đổi vật, thật sự phải cần tài nguyên.”

Lý Phàm nghĩ ngợi chốc lát, vừa nghĩ thì lại nghĩ tới, không chỉ là Vạn Tiên Minh, Ngũ Lão hội bên kia, có lẽ cũng có thể đả thông con đường buôn bán.

Dù sao “Chân Thực Dụ Quả” đồ tốt như vậy, tuyệt đối sẽ không ngại nhiều.

Nếu như có thể khống chế thêm một, hai tu sĩ Hợp Đạo, tình hình tiếp theo, sẽ tốt hơn không ít.

“Đợi thành phẩm nhiều chút rồi lại nói.”

Lý Phàm giả vờ rời khỏi thành Tùng Vân, chẳng qua biển đổi thân phận, lại một lần nữa biến trở về thành “tu sĩ Thiên Cơ tông”.

Trở lại bên trong Thiên Huyền Kính, liên lạc với Tây Môn Vũ.

“Tây Môn đạo hữu, nhiệm vụ hoàn thành như thế nào rồi?”

Qua hồi lâu, bên kia mới truyền tới tin tức.

“Ặc, đã hoàn thành phân tích hơn phân nửa, nhưng vẫn còn vài chỗ, gặp phải một chút phiền toái.”

“Hửm? Như thế nào?” Lý Phàm hứng thú hỏi.

Đầu tiên là Tây Môn Vũ gửi tới một vài vị trí đã hoàn thành so sánh giữa xưa và nay, rồi sau đó mới nói: “Dãy núi Thanh Ngưu, Trường Sinh cốc, sông Phiên Thiên...”

“Nhưng chỗ này, cho dù ta so sánh như thế nào, cũng không tìm được vị trí tương đồng trong thế giới thực tế hiện tại, không tìm được dấu vết tồn tại của chúng.”

“Thật ra thì trong nghiên cứu lúc trước của ta, tình huống như thế này đã từng xuất hiện qua. Chẳng qua là tỷ lệ rất nhỏ.”

“Không thể không nói vận khí của đạo hữu thật không tốt. Tuỳ tiện lựa chọn mấy chục chỗ, lại có nhiều chỗ hoàn toàn biến mất như vậy.” Tây Môn Vũ thổ tào nói.

“Ta đoán, chắc là không được rồi. Độ cống hiến còn dư, ta trả lại cho ngươi là được.” Hắn thở dài nói.

Lý Phàm nghe vậy, ánh mắt chợt loé.

“Hoàn toàn biến mất? Tây Môn đạo hữu có biết nguyên nhân là vì sao không?” Lý Phàm hỏi.

“Có rất nhiều loại khả năng. Thứ nhất là thiên địa biển đổi lớn, thế sự xoay chuyển, nhưng địa điểm này rõ ràng toàn bộ đều biến mất không còn gì nữa. Thứ hai là sự tồn tại của tường chắn sương trắng, vị trí những địa điểm Viễn Cổ kia, có khả năng ẩn mình bên trong tường chắn sương trắng hiện tại, cho nên mới không tìm ra.

Bình Luận (0)
Comment