Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 922 - Chương 922. Huyền Hoàng Cổ Kim Dị (2)

Chương 922. Huyền Hoàng cổ kim dị (2) Chương 922. Huyền Hoàng cổ kim dị (2)

“Thứ ba thì...”

Tây Môn Vũ nói tới chỗ này, lại im lặng không nói tiếp nữa.

“Sao vậy? Đạo hữu có điều gì khó nói sao?” Lý Phàm có chút ngạc nhiên.

“Cái này thì không phải, chỉ là suy đoán của ta có chút kinh thế hãi tục, lại không có căn cứ. Nói ra sợ khiến người trong ngành chê cười.” Tây Môn Vũ có chút do dự nói.

Chuyện này trái lại càng khiến Lý Phàm cảm thấy hứng thú: “Không sao, học vấn phong phú của đạo hữu, chính là hiếm thấy thế gian. Nói ra, để cho ta biết thêm kiến thức cũng tốt.”

Có lé là lâu rồi không có ai tỏ ý khẳng định như thế với Tây Môn Vũ, sau khi hắn nghe được lời của Lý Phàm, cũng trở nên có chút vui vẻ.

Lúc này nói: “Nói ra có thể đạo hữu có chút không tin, địa hình từ xưa tới nay trải qua hàng năm so sánh của ta, ta phát hiện, cả vùng đất Huyền Hoàng giới, có một phần vùng đất thượng cổ rất lớn, khuyết thiếu.”

“Giống như bị tươi sống cắt mất một phần.”

“Nhưng mà...”

Giọng điệu của Tây Môn Vũ lại có chút nghi ngờ.

“Có một vài địa phương, lại giống như tự nhiên xuất hiện từ trong hư không, Tu Tiên giới ngày xưa hình như không hề tồn tại khu vực như vậy.”

“Cho nên, cho dù nhìn thế nào, toàn bộ Huyền Hoàng giới so với thời xưa, không chỉ không bị thu nhỏ lại, mà còn tăng lớn một vòng.”

“Thật là kỳ quái hiếm gặp, khiến người suy tư trăm mối vẫn không thể giải thích được.”

...

Lý Phàm nghe vậy, nheo mắt lại.

“Kết luật của đạo hữu đáng tin không?”

“Đương nhiên đáng tin!” Ở bên trong Vẫn Tiên cảnh, còn có toàn cảnh Huyền Hoàng giới thượng cổ. Chỉ có điều tu sĩ bình thường mỗi lần tiến vào cũng chỉ có thể nhìn thấy một góc tôi. Ta bái phỏng rất nhiều tu sĩ, rồi lại so sánh với nguyên dạng Tu Tiên giới thượng cổ. So sánh xưa và nay, cho ra kết luận là như vậy!” Tây Môn Vũ nói chắc như đinh đóng cột.

Nghe thấy Tây Môn Vũ chắc chắn như thế, Lý Phàm không khỏi rơi vào trầm tư.

“Thời gian trôi qua, tăng giảm có thứ tự. Đây là biến hóa của bản thân Huyền Hoàng giới hay là do ngoại lực dẫn đến?”

Lý Phàm theo bản năng nghĩ đến vị Truyền Pháp thiên tôn thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Bởi vì nếu như nói trong Huyền Hoàng giới có tu sĩ có thể dễ dàng thay trời đổi đất như vậy thì nhất định là người sáng tạo tân pháp này.

“Chỉ là nếu như suy đoán thật sự chính xác, Huyền Hoàng giới sắp rơi vào TIên Khư, Truyền Pháp thiên tôn lại không chạy trốn trái lại cải tạo thế giới mấy ngàn năm như một ngày, đây lại là vì sao?”

“Lẽ nào là vì chỉ có hoàn thành cải tạo thế giới, Truyền Pháp thiên tôn mới có thể siêu thoát?” Lại nghĩ tới chuyện mười mấy năm sau Truyền Pháp thiên tôn rời khỏi Huyền Hoàng giới ở đời trước, Lý Phàm không nhịn được lại phỏng đoán.

Trong nháy mắt loé lên rất nhiều suy nghĩ, Lý Phàm tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng.

“Tây Môn huynh quả nhiên là kỳ tài kinh thiên vĩ địa, có thể nhìn thấy diện mạo vốn có của đất trời từ chỗ rất nhỏ, ta thấy cho dù là cường giả Hợp Đạo cũng xa xa không bằng ngươi!” Lý Phàm hết mực ca ngợi nói.

Sau đó lại chuyển chủ đề: “Nghiên cứu kinh hãi thế tục như vậy, không biết đạo hữu có tác phẩm phân tích tỉ mỉ không? Như vậy bên ta cũng tiện đọc thâu đêm!”

Tây Môn Vũ trước tiên là có phần đắc ý, song sau khi Lý Phàm hỏi có chuyện có liên quan tới công việc viết sách, trong lúc nhất thời lại hơi ấp úng, lộ ra vẻ vô cùng khó xử.

Dưới sự truy hỏi không ngừng của Lý Phàm mới không thể không nói ra tình hình thực tế.

Thì ra trước đó hắn đã cơ bản hoàn thành bộ sách “Sơn Hà Cổ Kim Khảo” toàn bản, lúc đang muốn công bố để danh tiếng lưu truyền thiên cổ.

Hắn lại nhận được cảnh cáo của Vạn Tiên Minh.

Phía chính phủ Tiên Minh cho rằng trong cuốn sách “Sơn Hà Cổ Kim Khảo” có rất nhiều nội dung không thích hợp công khai, cần tiến hành sửa bản thảo.

Nhưng không hề chỉ ra cụ thể nội dung nào phạm vào kiêng kỵ.

Tây Môn Vũ rơi vào đường cùng chỉ đành cắt giảm một phần, một lần nữa đưa lên tiến hành xét duyệt. Kết quả lại vẫn không thông qua được thẩm định.

Mãi đến cuối cùng xóa tan tác một tác phẩm thật dày, chỉ còn lại một phần trường văn lẻ loi trơ trọi may mắn sống sót.

“Ha ha, từ đó về sau ta cũng nản lòng thoái chí, chỉ dựa vào học thức của bản thân kiếm chút cống hiến độ. Thuận tiện đổi phương hướng nghiên cứu.”

“Phải rồi, gần đây ta đang dốc sức cho nghiên cứu có liên quan đến địa mạch lưu động, nếu đạo hữu có hứng thú thì có thể giao lưu với nhau.” Trong giọng nói của Tây Môn Vũ mang theo phiền muộn nói.

Lý Phàm trầm ngâm một hồi, nhỏ giọng dò hỏi: “Không biết đạo hữu còn phần dự phòng bản thảo thư tịch không?”

Tây Môn Vũ cười ha ha: “‘Cổ Kim Khảo’ là sở học cả đời ta, đã khắc sâu vào trong đầu ta, còn cần phần dự phòng làm gì?”

“Nhưng mà không thể thông qua Thiên Huyền Kính chuyển phiên bản hoàn chỉnh. Nếu như đạo hữu ngươi thật sự muốn đọc thì có thể đến đảo Kỳ Hồng châu Nhạc Dương tìm ta.”

Châu Nhạc Dương nằm ở trung bộ lệch đông Vạn Tiên Minh, cách biển Tùng Vân chừng mười châu. Song cả hành trình truyền tống cũng không cần bao lâu.

Lý Phàm đồng ý ngay.

“Đúng rồi, Tây Môn đạo hữu, những địa điểm ta ủy thác ngươi tìm kiếm mà mãi không thể tìm thấy kia, ngươi nói có thể là đã rơi vào trong phạm vi tường chắn sương trắng.”

Bình Luận (0)
Comment