“Ta và ngươi rất quen thuộc hả?” Trong lòng hắn nghĩ như vậy.
Hồng Hi tiên quân thì hoàn toàn không để ý tới dị dạng trong mắt Lý Phàm, vỗ vai hắn, hết sức vui mừng.
“Tốt! Ngươi làm tốt lắm! Sau khi nghe đảo Vạn Tiên bị Ngũ Lão hội gần như nhổ tận gốc, vốn dĩ ta và Tử Vân còn lo lắng, biển Tùng Vân từ đây sẽ trở nên rối loạn. Không nghĩ tới lại có ngươi hoành không xuất thế. Trải qua mấy năm, xếp hạng chỉ tiêu các loại khảo hạch không chỉ không hạ xuống, ngược lại còn tăng lên mấy hạng!”
“Ngươi nói sao người không tỉnh lại sớm hơn chứ? Nếu không những năm này sao ta lại bị đủ loại chuyện làm cho sứt đầu mẻ trán?”
“Tiếp tục làm! Kế tiếp, chính vụ của biển Tùng Vân vẫn giao cho ngươi quản lý!”
Hồng Hi tiên quân lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng.
Lý Phàm không khỏi trầm mặc.
Hồng Hi mặc áo trắng như một thân nhẹ nhàng, trong miệng ngâm nga tiểu khúc không biết tên, về tới trước bàn dài trong phòng.
Ưu nhã tự rót một ly trà xanh, đắc ý uống vào.
“Mỗi ngày nằm bất động đều có thể nhìn thấy công huân lên nhanh, đây mới là cuộc sống chứ.” Hắn uể oải phải nói.
Quay đầu nhìn thấy Lý Phàm trước sau vẫn đứng yên tại chỗ, lập tức hô lên: “Ấy, không cần câu nệ như vậy. Cũng tới uống ly trà nào!”
“Vậy thì đa tạ thành chủ đại nhân!” Lý Phàm cũng không từ chối, tiến lên ngồi xuống.
Sau khi Hồng Hi uống tiếp một ly trà mới nói thêm: “Ta và Tử Vân ở tổng bộ Tiên Minh đều nghe nói về sự tích của ngươi. Chậc chậc, không hổ là đệ tử tông môn thượng cổ, bản lĩnh mạnh hơn những tu sĩ bọn ta bây giờ.”
“Lại nói tu vi của ngươi bây giờ đã khôi phục đến cảnh giới nào? Nguyên Anh, Hóa Thần?” Hồng Hi tiên quân liếc nhìn Lý Phàm, ngay sau đó lại lắc đầu.
“Nhìn không thấu, nhìn không thấu!”
Lý Phàm thì lại bình tĩnh nói: “Bất kể là tu vi gì, hiện giờ cũng chỉ đều là cấp dưới của thành chủ mà thôi.”
Hồng Hi tiên quân mỉm cười: “Vậy ta cũng chỉ là cấp dưới của Đệ Nhất Kinh Luân, Đệ Nhất Kinh Luân hắn cũng chỉ là cấp dưới của các truyền pháp giả đại nhân.”
“Đều là vì Tiên Minh hiệu lực, có gì khác nhau đâu?”
Lý Phàm nhất thời bày ra vẻ mặt kính nể: “Cảnh giới tư tưởng của đại nhân quả nhiên bất phàm. Thuộc hạ bội phục!”
Thấy Lý Phàm vẫn có nề nếp như vậy, vẻ mặt Hồng Hi tiên quân nhất thời sụp đổ. Lắc đầu, thở dài: “Quả đúng là lão đồ cổ! Không thú vị, thật không thú vị.”
“Thôi được, chỉ cần kế tiếp ngươi giúp ta xử lý chính vụ như thường lệ, mọi chuyện như cũ là được.”
Lý Phàm thấy thái độ của Hồng Hi tiên quân hình như không giống đang diễn, không nhịn được hỏi: “Đại nhân ngươi cứ như vậy không muốn nắm quyền một lần nữa hả?”
Hồng Hi tiên quân lại cười ha ha: “Đây là ngươi không hiểu rồi. Nhưng không sao, sau này ngươi sẽ rõ. Nói trước cho ngươi nghe cũng không sao.”
“Chủ công quản biển Tùng Vân đã gần hai trăm năm, một mực cẩn trọng. Chưa từng công lao gì lại cũng chưa từng phạm sai lầm gì.”
“Cuộc sống như vậy cũng là đến cuối rồi. Muốn tiến thêm một bước?”
Hồng Hi tiên quân khẽ thở dài: “Khó!”
“Tu sĩ Hóa Thần của Tiên Minh nhiều xiết bao. Không vào Hợp Đạo mà muốn cạnh tranh những người đó...”
“Ha ha, còn không tiêu dao tự tại bằng ở biển Tùng Vân này của ta.”
“Từng việc chính vụ này, một năm, hai năm, cho dù là mười năm, ba mươi năm ngươi đều có thể thận trọng đối đãi.”
“Nhưng nếu một trăm năm, hai trăm năm thì sao?”
“Ta đã sớm phiền bỏ mịa. Nhưng lại không nỡ từ quan không làm. Giao cho thủ hạ đều là một đám giá áo túi cơm, ta lại không yên lòng.”
“Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng đã xuất hiện một nhân vật như ngươi!”
“Không phải sao, Tử Vân nàng ở lại lục địa muốn đến ‘hội giao lưu hữu hảo’ gì đó mở mang kiến thức. Ta ngay cả thịnh hội mấy trăm năm khó gặp đều chẳng muốn tham gia đã không kịp chờ chạy trở về gặp ngươi.”
“Quả nhiên không khiến ta thất vọng!”
Hồng Hi tiên quân cảm thán nói.
“Ta nghe nói lúc trước ngươi có lẽ còn có chút bận tâm, sau khi ta trở về đoạt quyền của ngươi? Không cần thiết! Ta ước gì giao hết những cục diện rối rắm này cho ngươi đó!”
“Yên tâm, ngày mai ta sẽ triệu tập mọi người nói rõ chuyện này. Sau này vẫn là ngươi chủ chính!”
Mặt Lý Phàm không kiềm được giật giật.
Nhưng vẫn chắp tay: “Vậy thì đa tạ thành chủ đại nhân ưu ái rồi.”
Hồng Hi tiên quân lại lần nữa vỗ vai Lý Phàm: “Làm cho tốt! Tuy rằng công huân Bí Tự sứ ngươi lấy được hàng năm ít hơn ta một tí nhưng so sánh với những tu sĩ cực khổ vất vả hàng năm đi làm nhiệm vụ công huân không phải cùng một cấp bậc.”
“Hơn nữa ta nghe nói, thời gian ngươi tại đại diện đảo chủ giám sát xây dựng thành Tùng Vân đó, chức vụ cũng dựa theo thành chủ đồng cách.”
“Tính như vậy, những năm này chiến công của ngươi hẳn tăng rất nhanh nhỉ.”
Lần này đến lượt Lý Phàm ngây người.
“Hàng năm đều có công huân phát cho á? Sao ta không nhận được?”
Hồng Hi tiên quân đang uống trà phụt một tiếng phun ra nước trà trong miệng, tràn đầy khiếp sợ nhìn Lý Phàm.
“Không thể nào? Ngươi không nhận được công huân? Vậy ngươi vất vả làm nhiều năm như vậy là vì cái gì?”
“Ta...” Lý Phàm muốn nói lại thôi.
Bỗng dưng phát hiện sự khác nhau tồn tại giữa hai bên rất sâu, sau đó chỉ có thể trầm mặc không nói.