Bất kể là bọn họ thẳng thắng luận đạo hay là đấu pháp chém giết. Đối với tu sĩ cảnh giới thấp, quan sát phỏng đoán nhiều lần đều rất có ích.
Còn có người tâm tư lanh lẹ, coi Quan Cảnh Kính ghi lại hình ảnh thắng lợi thiên kiêu tương quan như lễ vật tặng cho người trong cuộc. Để giành được hảo cảm của đối phương.
Lại thêm trong những năm gần đây, bởi vì sự vẫn lạc của tu sĩ, số lượng Quan Cảnh Kính còn lại trên đời cũng không ngừng giảm bớt. Cho tới bây giờ đã là mức độ một kính khó cầu.
Có vết xe đổ, khó trách “Thiên Linh Quan Cảnh Kính” lần này lại cháy hàng không dứt.
Chỉ có một trăm điểm độ cống hiến, Lý Phàm tự nhiên phải mua một chiếc.
Sau khi tới tay, Lý Phàm phát hiện chế tác của Quan Cảnh Kính này quả thực có chút thô ráp.
Không nói đánh đồng với Thiên Huyền Tiểu Kính, ngay cả so với gương đồng của người phàm cũng kém xa. Căn bản là một tảng đá đánh bóng mà thành.
“Sẽ không phải lại là thuê ngoài đấy chứ.”
“Bán một trăm điểm độ cống hiến, không biết chi phí bao nhiêu. Tuy rằng đơn giá không cao nhưng cả Vạn Tiên Minh này có bao nhiêu tu sĩ...”
“Cũng không biết làm giàu cho người nào.”
Trong lòng Lý Phàm nói thầm một hồi, cất nó lại.
Nhân lúc tu sĩ trên đảo nhiệt liệt thảo luận hội giao lưu, lặng yên về tới trên đảo Thân Hóa.
Trong mấy ngày này, đám người Liễu Tam không ngừng nghỉ một khắc, sử dụng hết toàn nguyên vật liệu chuẩn bị trước.
Tổng cộng luyện chế thành công ra hai mươi tám viên Trường Sinh đan, phẩm chất cơ bản đều lưu động trong khoảng kéo dài tuổi thọ hai trăm năm.
Liễu Tam dâng lên đan dược, vẻ mặt xấu hổ: “Làm thiếu chủ thất vọng rồi. Có lẽ là ảnh hưởng của pháp không thể đồng tu, mức độ tinh túy của thanh lực trường sinh của ta thấp hơn trong dự đoán không ít. Cho dù trải qua tinh luyện của chín mươi chín Tiểu Dược Vương đỉnh cũng là như thế.”
“Thế mà chỉ luyện chế được loại phẩm chất này...”
“Nếu như lão tông chủ còn sống, nói còn không chừng còn sẽ chê cười ta.” Liễu Tam có đôi phần thương cảm nói.
Lý Phàm bèn lên tiếng an ủi: “Liễu lão không cần tự trách. Thiên địa chi biến, không đến trường sinh chung quy không thể chống đối. Huống chi ta cũng có thăm dò giá thị trường. Những viên Trường Sinh đan này trước mắt cũng đủ dùng. Thoáng cái bán ra phẩm chất quá cao ngược lại không tốt.”
Nói xong, Lý Phàm đưa tới một chiếc nhẫn trữ vật.
“Về tung tích của Trường Sinh cốc, ta cũng đã có manh mối. Có lẽ là nằm trong mấy địa điểm bản đồ biểu thị.”
“Tuy đều là nằm trong tường chắn sương trắng, nhưng trong nhẫn có một pháp khí tên là Phổ Hiền Chân Chu. Liễu lão ngươi lái thuyền này có thể ngăn chặn ảnh hưởng của sương trắng phệ nguyên.”
Liễu Tam nghe vậy, lộ ra vẻ vui mừng.
“Điều kiện trong Trường Sinh cốc được trời ưu ái, có phần khác với bên ngoài. Nếu như có thể luyện chế đan dược ở trong đó, nói không chừng phẩm chất sẽ nâng cao một bước.”
Lý Phàm khẽ gật đầu: “Vậy thì việc này thì xin nhờ Liễu lão rồi. Gần đây bên ngoài đang tổ chức hội giao lưu hữu hảo gì đó, ánh mắt toàn thế giới đều sẽ bị hấp dẫn. Vừa khéo nhân lúc này làm phiền Liễu lão ngươi đi một chuyến.”
“Vẫn là câu nói đó, mọi chuyện lấy an toàn của bản thân làm trọng. Phục hưng của Dược Vương tông chúng ta không thể rời bỏ ngươi!”
Đối mặt với lời căn dặn chân thành của Lý Phàm, Liễu Tam cảm động vô cùng.
“Nhất định không phụ uỷ thác của thiếu chủ.”
Nói xong, sau khi quen thuộc với Phổ Hiền Chân Chu, hắn bèn hóa thành độn quang bay về phía địa điểm mục tiêu trên bản đồ.
“Hi vọng chuyến này hắn có thể thuận lợi tìm được Trường Sinh cốc.”
“Biển Tùng Vân sắp không ở được nữa.”
Lý Phàm đến trên không đảo Thân Hóa, ngẩng đầu nhìn lên trời. Mắt híp lại, cảm nhận sát ý lờ mờ dần sinh ra giữa thiên địa.
Sát ý thiên địa dung nhập vào trong vạn vật, nhỏ không cảm nhận được.
Quan hệ không lớn với cảnh giới lại có chút liên quan với lĩnh ngộ cụ thể của cá nhân. Lý Phàm mang trong mình Sát Cơ Vô Tướng, có thể giả thiên mệnh mà dùng, tất nhiên vô cùng nhạy cảm với nó.
“Sát cơ đời này khí thế rào rạt. Dường như mạnh hơn mấy đời trước rất nhiều.”
“Là bởi vì đám người Thiên Y tập thể hiện thế ư?”
Lý Phàm thầm cau mày, trong đầu đã có dự định muốn rút lui.
Đi vào trên đảo, đơn độc dẫn Thiên Dương tới trong mật thất.
“Sư đệ, hiện tại có một cơ hội có thể thăng cấp Hợp Đạo, không biết ngươi có nguyện ý hay không.”
Thiên Dương lúc đầu ngoẹo đầu, dáng vẻ không quá hiểu ý trong lời Lý Phàm.
Mãi đến khi Lý Phàm lại lặp lại một lần, hắn mới ngồi lại ngay ngắn. Trên mặt thân thể khôi lỗi vậy mà cũng hiện ra một tia nghiêm nghị.
“Ngươi cũng biết, trên đời trước giờ nguy cơ và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại.”
“Tỷ lệ thành công không lớn. Nhưng lại rất nguy hiểm, ngươi có thể hoàn toàn tử vong.”
“Dù là vậy, ngươi cũng vẫn nguyện ý?”
Trên mặt Lý Phàm mang một tia nhu hòa, kiên nhẫn hỏi.
Không do dự bao lâu, tiếng máy móc đứt quãng phát ra từ trên người Thiên Dương.
“Cả đời Thiên Dương.”
“Không yếu hơn ai!”
Dù rằng đã sớm biết đáp án của Thiên Dương, nhưng lúc này từ hắn chính miệng nói ra, Lý Phàm cũng có chút cảm khái.
“Tốt! Nếu đã như vậy thì sư huynh ta cũng toàn lực giúp ngươi!” Lý Phàm trầm giọng nói.
‘Thiên Địa Càn Khôn Đầu’ trong tay bỗng hiện lên, sau khi lượn vòng một hồi, trong lòng Lý Phàm mơ hồ có cảm giác.