Thân phận của người phụ nữ trung niên dường như cực kỳ đặc biệt, thiếu niên áo xanh tên là Từ Cố Chi nghiêm túc gật đầu.
Sau đó mới phiêu nhiên đến trước mặt Đệ Lục Vũ.
“Xin chỉ giáo!” Từ Cố Chi híp mắt, một thanh kiếm chỉ thẳng vào Đệ Lục Vũ.
Đại chiến chạm vào là nổ ngay, tu sĩ Vạn Tiên Minh cũng nhìn thấy giới thiệu thông tin của hai người.
Cùng là tu vi Hóa Thần đỉnh phong, Đệ Lục Vũ chín tuổi, Từ Cố Chi năm mươi sáu tuổi.
Tu sĩ thiên hạ mắt thấy cảnh này dồn dập khiếp sợ không thôi.
“Chín tuổi Hóa Thần? Ta không nhìn lầm chứ?”
“Cho dù bắt đầu tu luyện trong bụng mẹ cũng đâu thể nhanh như vậy!”
“Người này là tồn tại chân thật hả? Có phải Đệ Lục Vũ này là tu sĩ tu luyện nhanh nhất trong lịch sử không? Hắn làm sao làm được?”
“Nghĩ lại ta bây giờ đã ba trăm bảy mươi tám tuổi lại vẫn kẹt ở Nguyên Anh kỳ. Chênh lệch giữa người và người thật khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.”
“Ha ha, ngươi đều đã là Nguyên Anh kỳ. Tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như ta đã nói gì chưa?”
...
Giao đấu còn chưa bắt đầu đã dẫn nổ dư luận thiên hạ, trong lúc nhất thời các tu sĩ nghị luận ầm ĩ, suy đoán lai lịch của Đệ Lục Vũ này.
Ngay cả Lý Phàm, trong mắt cũng lóe qua một tia kinh diễm và ngạc nhiên.
Không có gì khác, thật sự là chín tuổi Hóa Thần đỉnh phong thực sự có chút vượt qua lẽ thường.
“Lẽ nào là pháp chuyển thế trùng tu giống như Chương sư huynh. Hoặc là đoạt xá trùng sinh của Pháp Vương Huyền Thiên giáo?”
“Lại hoặc là...”
Lý Phàm gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt từ lúc bắt đầu đến cuối cùng đều lạnh lùng vô cùng trên mặt Đệ Lục Vũ, tự dưng cảm thấy có phần quen thuộc.
“Thiên Thuật Sĩ?”
“Đệ Lục Vũ này là đến từ ‘thời đại’?”
Trong phỏng đoán của Lý Phàm, Từ Cố Chi chuyển động.
Trực kiếm trong tay vung ra, phút chốc huyễn hóa ra một kiếm ảnh to lớn từ giữa không trung đè xuống đầu.
“Thiên kiếm không dứt, kéo dài như núi.”
Trong Quan Cảnh Kính thoáng chốc đồng bộ hiện ra một câu giải thích.
Ngàn vạn cự kiếm trùng điệp điệt điệt từ bốn phương tám hướng cùng nhau nghiền áp về phía Đệ Lục Vũ.
Không có tiếng vang kinh thiên động địa gì, chỉ là kiếm ảnh liên miên đại xảo bất công, thế như sơn nhạc mang đến cảm giác áp bức không gì sánh nổi.
Mà chúng kiếm đang bao vây Đệ Lục Vũ hệt như bị doạ sợ choáng váng, không động đây, không biết làm sao.
Trái tim tu sĩ Vạn Tiên Minh trong chốc lát như bị siết chặt.
Ngay lúc vô số cự kiếm sắp tới người, Đệ Lục Vũ xuất thủ.
Một ngân long uyển như lôi đình chợt hiện, chiếu sáng thiên địa.
Nhanh chóng xuyên qua trong vòng vây cự kiếm.
Trước khi tất cả tu sĩ chưa kịp phản ứng đã xuyên thủng lồng ngực Từ Cố Chi.
Đệ Lục Vũ tấn công quá nhanh.
Mãi đến khi ngân long hiện nguyên hình, đó là một thanh trường thương màu bạc.
Những lời giải thích chậm rãi xuất hiện trong Quan Cảnh Kính.
“Thương xuất như rồng, không gì không phá.”
Sau khi xuyên thủng thân thể Từ Cố Chi, trường thương màu bạc chợt quay đầu, xuyên phá kiếm ảnh đầy trời.
Rồi sau đó mới chậm rãi trở lại trong tay Đệ Lục Vũ.
Lúc này, những thanh cự kiếm mà Từ Cố Chi vung ra, vẫn chưa chạm đến thân thể Đệ Lục Vũ.
Dần mờ nhạt rồi biến mất trong uy áp của tia sáng bạc.
Từ Cố Chi bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khó tin nhìn “đứa trẻ’ chưa hề thay đổi cảm xúc trước mặt.
Chiến cuộc thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Trên thực tế, tuyệt đại đa số tu sĩ đang xem cuộc chiến trên thế giới, đều không nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ khi Quan Cảnh Kính phát chậm lại một lần, mới hiểu được tình hình chiến đấu.
Sau đó tất cả đều kinh ngạc.
“Tốc độ thật nhanh! Kỹ thuật dùng thương thật sắc bén!”
“Đệ Lục Vũ này rốt cuộc có lai lịch gì, hắn quá mạnh! Ta nghĩ rằng một số vị Hợp Đạo Tiên Tôn cũng có thể không phải là đối thủ của hắn!”
“Đạo hữu đang nói ai, có thể nói rõ không.”
…
Mà Từ Cố Chi bị ngân thương xuyên qua ở giữa sân cũng không lập tức nhận thua.
Hắn hít một hơi thật sâu, thương tích trên cơ thể dần hồi phục hết.
Từ Cố Chi hơi hơi há mồm, nuốt thanh trực kiếm đang cầm trong tay vào bụng.
Kiếm nhập thể, thân thể biến mất.
Từ Cố Chi cứ như vậy biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Vẫn là nhờ giải thích trong Quan Cảnh Kính, các tu sĩ mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Kiếm quy tàng, sát nặc không.”
Trên mặt Đệ Lục Vũ cũng lần đầu tiên toát ra vẻ dao động.
Nhưng chỉ là một chút biến đổi nhỏ nhoi.
Hắn đứng sừng sững trong không trung, không hề di chuyển, vươn tay phải về phía trước làm một động tác mang tính khiêu khích - ngoắc ngoắc tay.
Gần như chỉ sau một khoảnh khắc, một kiếm quang vô hình bỗng xuất hiện tại một nơi cách đỉnh đầu Đệ Lục Vũ không xa.
Lặng yên không một tiếng động, vào lúc gần như chém tới đầu Đệ Lục Vũ.
Ánh sáng màu bạc ầm vang nghênh chiến “Quy Tàng Kiếm”, lập tức tung sát chiêu.
Đệ Lục Vũ liếc mắt nhìn bốn phía, vẫn không tìm được tung tích của Từ Cố Chi.
Lại thêm một đường kiếm khí vô hình đánh tới, không thể nào bị phát hiện.
Nhưng vẫn bị ngân thương của Đệ Lục Võ ngăn lại khi sắp chạm được thân thể hắn.
“Kiếm tuy vô hình, ý lại vô tâm mà động.”
“Thương của Vũ, tốc độ cực nhanh, phá vạn pháp.”
Giải thích của Quan Cảnh Kính lại xuất hiện.