Lý Phàm nhìn chằm chằm hai hàng chữ trong Quan Cảnh Kính hồi lâu, lại hồi tưởng hình ảnh hai người Đệ Lục Vũ chiến đấu, hắn giống như ngộ ra gì đó.
Quy Tàng Kiếm của Từ Cố Chi quả nhiên không tầm thường, ngay cả Đệ Lục Vũ cũng thật sự không phát hiện được tung tích của nó.
Nhưng tốc độ của Đệ Lục Vũ thật sự quá nhanh.
Nhanh hơn Từ Cố Chỉ không chỉ một bậc.
Đệ Lục Võ lại nắm giữ phương pháp ý thức vô tâm mà động, cho nên trong khoảnh khắc bản thân sắp bị công kích, sử dụng ngân thương, ngăn lại từng Quy Tàng Kiếm.
Như vậy thì, Từ Cố Chi muốn chiến thắng Đệ Lục Vũ, đó là nhiệm vụ hoàn toàn không thể hoàn thành.
Nhưng Đệ Lục Vũ muốn thắng Từ Cố Chi…
Hình như cũng vô cùng khó khăn.
Chỉ thấy Đệ Lục Vũ dường như đã chịu hết nổi sự trêu đùa như thế, lần đầu tiên nhăn mày.
Hào quang màu bạc hung tàn xuất hiện trên người hắn, quét ngang xung quanh, tư thế như muốn huỷ diệt hết tất cả sự vật.
Hình ảnh trong Quan Cảnh Kính cũng bị bao phủ hoàn toàn bởi ngân mang.
Sau khi bị che phủ ngắn ngủi, cảnh tượng trong Quan Cảnh Kính dần khôi phục bình thường.
“Từ Cố Chi này, bây giờ chắc là đã chết.”
Ngay lúc rất nhiều tu sĩ nghĩ như vậy, lại xuất hiện thêm một kiếm quang vô hình, giống như âm hồn bất tán, bổ về phía Đệ Lục Vũ.
Từ Cố Chi, vẫn ẩn núp ở đâu đó trong sân!
Lý Phàm thấy thế, hai mắt nhất thời sáng ngời: “Phương pháp này dùng để bảo mệnh rất tốt.”
Rõ ràng là Đệ Lục Vũ bị phương pháp vô lại của Từ Cố Chi khơi ra cơn tức giận.
Tia chớp bạc không ngừng đảo qua không gian xung quanh, thậm chí đánh đến từng kẽ nứt hư không tối đen.
Nhưng vẫn không thể tìm ra Từ Cố Chi.
Trong chỗ khán giả ở Vạn Tiên Minh, không khỏi truyền đến âm thanh chửi rủa hư hư thực thực.
“Đây mà tính là so tài hả? Đánh không lại liền chạy trốn?”
“Ta nghĩ là đừng tên là Từ Cố Chi nữa, đổi tên thành Rùa đen đi!”
Nhưng bất luận người khác nói gì, Từ Cố Chi vẫn không bị lay động, ẩn nấp vào trong hư không.
Từng kiếm từng kiếm không ngừng tấn công Đệ Lục Vũ.
Mắt thấy trận chiến này chỉ sợ đánh tới thiên hoang địa lão cũng không có kết quả, cuối cùng được giải quyết bằng cách hai bên đàm phán thỏa hiệp.
Một kết quả như tuồng kịch đã xảy ra.
Trận đấu trong ngày đầu tiên so tài, vậy mà kết thúc với kết quả hòa!
Kết quả này, chính là quá khác so với dự kiến của mọi người.
Duy chỉ có bên trong diễn đàn ‘Pháp Diễn thiên hạ’ trong Thiên Huyền Kính, có tu sĩ đã gửi tin tức như này.
“Ôi trời mẹ! Thế mà thật là thế hòa không phân thắng bại, tỷ lệ đặt cược 300 lần? Ta thật sự đã lội ngược dòng!”
Dẫn tới hâm mộ và chửi rủa của vô số tu sĩ.
Sau khi Từ Cố Chi và Đệ Lục Vũ xuống sân, nghỉ ngơi một lát, trận so tài thứ hai bắt đầu.
Tu sĩ mà Vạn Tiên Minh phái ra, Lý Phàm cũng biết, chính là Sóc Phong với biệt hiệu ‘Ta Vô Địch’.
Mà đại diện của Ngũ Lão hội, lại là một người tàn tật khập khiễng.
Vị ‘Đạo nhân què’ tuy nhìn bề ngoài xấu xí, thực ra chiến đấu vô cùng dũng mãnh.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, dường như bao hàm vô số uy áp. Ngay cả không gian đều bị vặn vẹo bất thường, khiến cho hình ảnh trực tiếp trên Quan Cảnh Kính cũng bị mơ hồ.
Nhưng Sóc Phong cũng không phải dạng vừa, hắn dựa vào một thân áo giáp kim quang lập lòe, đỡ mọi đòn đánh của Đạo nhân què.
Sau đó hai người đánh nhau rất lâu, cuối cùng Sóc Phong nắm được thời cơ, điều khiển bảy bảy bốn chín thanh phi kiếm, đánh bại đạo nhân què.
Trận so tài thứ hai, Vạn Tiên Minh thắng.
Nhưng bản thân Sóc Phong, không có chút vẻ đắc ý nào trên mặt. Chắp tay hướng tới đạo nhân què, không nói một lời đã rời đi.
Dường như cũng không hài lòng đối với thắng lợi của mình.
“Chiến thắng của Sóc Phong, nằm ở chỗ binh khí lợi hại, chứ không phải sức mạnh.”
Thế mà sau trận đấu, trong Quan Cảnh Kính xuất hiện những bình luận kiểu này.
Theo lý mà nói. chuyện cổ vũ người khác, diệt uy phong của mình không nên xảy ra.
Nhưng vẫn cứ xuất hiện.
“Sóc Phong là ai?’
“Pháp bảo trên người hắn rất lợi hại! Nếu ta có bộ trang bị này, chắc hẳn cũng không yếu hơn hắn?”
“Chỉ dựa vào ngươi? Người ta có người mẹ tốt, ngươi có sao? Thật sự là mơ mộng hão huyền!”
“Người mẹ tốt? Đạo hữu nói tỉ mỉ hơn đi.”
…
Tu sĩ thiên hạ thảo luận ầm ĩ, nhất thời mọi người đều biết Sóc Phong là con trai ngoan của Phi Tuyết tiên tôn.
Nói không chừng so tài lần này, hắn có thể lên sân đấu, cũng không khỏi có liên can đến mẹ của hắn.
Mặc kệ bản thân Sóc Phong nghĩ gì, tóm lại trong tiếng thảo luận kịch liệt như thế, trận đấu thứ ba bắt đầu rồi.
Cứ tưởng rằng tiếp tục là một trận long tranh hổ đấu, nhưng mà trận đấu lại có kết quả hết sức nhanh chóng.
Vẻn vẹn trong một quyền, đại diện mà Vạn Tiên Minh phái ra đã thua rồi.
Mà người đánh ra một quyền này, chính là một nông phụ không hề gây chú ý bên Ngũ Lão hội.
Một quyền này đấm ra, bên trong Vạn Tiên Minh nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Mà vị phụ nhân kia lại mang một bộ dạng điềm tĩnh không gì sánh được, chậm rãi thu quyền về: “Chúng ta về thôi.”
Trong mắt đại diện đấu võ của phía Ngũ Lão hội cũng loé lên một tia kinh hãi, đi theo sau lưng nông phụ, từ từ biến mất trong màn ảnh của Quan Cảnh Kính.