Dù Lý Phàm có rất nhiều độ cống hiến trên người, tất cả như có gió thổi bay đi, giờ phút này sử dụng không ngừng, biến mất tất cả.
Cũng không nhịn được mà thấy đau lòng.
Trong lúc thôi diễn công pháp này, độ cống hiến như mất đi giá trị ban đầu của nó. Chỉ là nhiên liệu tiến hành đẩy mạnh công pháp tiến hành thôi diễn.
Nếu như tỷ lệ thành công tăng lên đều đặn mỗi lần, Lý Phàm đoán rằng sẽ quyết định chắc chắn, cũng có thể thôi diễn tăng cấp thần thông.
Có thể Thiên Huyền Kính có nhiều cách, thật sự vượt xa tưởng tượng của Lý Phàm.
Khi xác suất thành công đạt đến 50%, sau một lần thất bại, Lý Phàm phát hiện nó không tăng lên nữa!
Thay vào đó, có một thanh tiến độ khác xuất hiện trước mắt Lý Phàm.
“Đặc hóa phương hướng thôi diễn.”
“Xác suất thành công của tăng cấp thần thông thôi diễn sau khi thất bại có thể gia tiến độ phương hướng thôi diễn. Sau khi tiến độ đầy, có thể chỉ định phương hướng tăng thần thông thôi diễn lên.”
“Ví dụ như lực sát thương, trình độ quỷ quyệt, cấp ưu tiên...”
…
Xác suất thành công không tăng trưởng ổn định, nhưng độ cống hiến cần cho mỗi lần tiến hành thôi diễn đều không ngừng tăng lên.
Kể từ đó, muốn thôi diễn ra phiên bản nâng cấp của Phá Thiên Tâm Kiếm, chỉ sợ độ cống hiến tiêu hao không phải là con số trên trời nữa.
Lý Phàm suy xét một lát, sau đó vẫn đưa quyết định tạm thời từ bỏ.
“Ngươi có thể lựa chọn tiêu phí một vạn độ cống hiến để bảo lưu lại tiến độ thôi diễn tiến giới lần này.”
“Lần sau sẽ bắt đầu từ mốc ghi nhớ tiếp tục thôi diễn.”
“Trước mắt, ngươi có tổng cộng ba mốc ghi nhớ thôi diễn thần thông, có thể tiêu tốn độ cống hiến để mở khóa vị trí bổ sung.”
...
Lý Phàm không khỏi trầm mặc.
Nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn phải bất đắc dĩ đưa ra lựa chọn là bảo lưu lại tiến độ.
Sau đó tiến hành quán chú thần thông “Phá Thiên Tâm Kiếm”.
Chỉ thấy trên cơ thể nhỏ bé của Lý Phàm, trong nháy mắt bộc phát ra bảy tia sáng.
Sau đó hình bóng của hắn từ thực thể hóa thành hư ảo, chậm rãi ngưng kết lại. Sau cùng biến thành một cái lăng kính bảy màu, dần dần bay lơ lửng đến trước mặt Lý Phàm.
Lý Phàm giơ tay cầm lấy nó, một lát sau lăng kính giống như đang bị hắn hòa tan vậy, càng lúc càng nhỏ đi.
Mà trong đầu Lý Phàm lúc này cũng đồng thời hiện lên vô số cảnh tưởng và cảm ngộ.
Đó là vì hắn đã đem Tùng Vân kiếm và Phiên Thiên Chưởng kết hợp hoàn hảo tạo nên một món thần thông mới.
Hiệu quả của việc tôi luyện thần thông thậm chí còn muốn tốt hơn cả hắn tự mình giác ngộ.
Sau khi lăng kính ở trong tay biến mất, Lý Phàm cũng đã hoàn toàn làm chủ được “Phá Thiên Tâm Kiếm” rồi.
“Chúc mừng ngài, thành công thu được một thần thông mới.”
“Xin hỏi ngài có muốn đem thần thông mới này ứng dụng lên trên nhân vật mẫu của bản thân không?”
Lý Phàm đương nhiên lựa chọn xác nhận.
Sau một lúc, một Lý Phàm nhỏ người hoàn toàn mới xuất ở trước mặt hắn.
Thần sắc trầm ổn, trên người mơ hồ lộ ra khí thế, mạnh hơn nhiều so với Lý Phàm nhỏ người phiên bản trước đây.
Lý Phàm sử dụng nhân vật mới này phát động khiêu chiến với những tu sĩ khác.
Trời đất đảo lộn, trong ánh kiếm bay nhảy lóe sáng, kẻ địch liền bại trận.
“Trước mắt đã tích lũy được một số kinh nghiệm chiến đấu, có muốn rút ra tôi luyện hay không.”
Trong nháy mắt gợi ý của Thiên Huyền Kính lại vang lên.
“Tạm thời không cần, kích hoạt chức năng tự động khiêu chiến.” Lý Phàm trầm giọng lên tiếng.
“Chế độ đại diện đã khởi động. Ở chế độ này, mẫu nhân vật được chỉ định sẽ tự động tìm kiếm mục tiêu thích hợp để tiến hành đối chiến. Đại diện ở mỗi trận đối chiến tiêu phí một vạn điểm độ cống hiến.” Âm thanh máy móc của Thiên Huyền Kính không ngừng vang vọng bên tai Lý Phàm.
“Thu phí thế này đúng là hợp lí hơn nhiều rồi.” Trong lòng Lý Phàm âm thầm nghĩ.
Nhìn thấy người nhỏ ở trước mắt tự động chiến đấu với tu sĩ mới, Lý Phàm thở dài một hơi tạm thời rút khỏi trạng thái “ngồi luận đạo”.
Tuy trên thực tế thời gian trôi qua chưa được bao lâu, nhưng hắn vậy mà lại sản sinh ra cảm giác như đã cách từ mấy đời.
Để đầu óc mình tỉnh táo một chút, Lý Phàm lại giao lưu một phen về thần thông thôi diễn của Thiên Huyền Kính với những tu sĩ khác.
Lúc này hắn mới rõ ràng, hành vi vừa rồi của mình thật sự có chút quá lãng phí.
Thông thường mà nói, tu sĩ bình thường muốn thôi diễn thần thông phần lớn vẫn phải dựa vào lĩnh ngộ của bản thân. Chỉ có thua kém ở thời khắc then chốt mà đến cuối cùng vẫn không thể lĩnh ngộ được thì mới phải nhờ đến Thiên Huyền Kính trợ giúp.
Không còn cách nào khác, độ cống hiến mà Thiên Huyền Kính cần để thôi diễn thần thông thực sự là quá nhiều. Vượt xa giới hạn mà tu sĩ bình thường có thể thừa nhận được.
“Nhưng nghĩ theo một góc độ khác, cái gọi là độ cống hiến chẳng qua cũng chỉ là một loại tiền tệ mà Vạn Tiên Minh dùng để duy trì vận chuyển của bản thân, trên thực tế nó thật sự không hề có giá trị hiện thực.”
“Nếu như có thể chưởng khống quyền hạn của Thiên Huyền Kính, vậy không phải là muốn thôi diễn thần thông gì liền có thể thôi diễn thần thông đó ư?”
“Vạn Tiên Minh thành lập lại trong hai nghìn năm nay, những tu sĩ cao tầng kia không biết sẽ ngang ngược đến mức độ nào?”