Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 936 - Chương 936. Nghìn Năm Trường Sinh Tại

Chương 936. Nghìn năm Trường Sinh tại Chương 936. Nghìn năm Trường Sinh tại

Lý Phàm âm thầm cảm thấy kinh sợ.

Nhưng mà, Lý Phàm lại đột nhiên nghĩ tới suy đoán của hắn trước đây.

Thiên Huyền Kính mới là chúa tể chân chính của Vạn Tiên Minh.

Hiện tại xem ra, cho dù hiện thực có chút sai lệch, nhưng tu sĩ lại chưa chắc có được sức mạnh chưởng khống Thiên Huyền Kính một cách tuyệt đối.

Dùng cách nói một bên bị khống chế hoàn toàn, chi bằng nói là đôi bên cùng hợp tác và kiềm hãm lẫn nhau thì có vẻ đúng hơn.

Điểm này, có thể từ việc Vạn Tiên Minh muốn thao túng “Huyền Thiên Phong Linh trận”, nhưng vẫn phải đào bới truy tìm Pháp Vương của Huyền Thiên giáo để đoán ra một vài manh mối.

...

Lý Phàm nắm giữ được thần thông mới nhưng đã lâu chưa được giao thủ với người khác, lúc này không khỏi có chút ngứa tay ngứa chân.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, vậy mà nhất thời không tìm được đối thủ nào thích hợp.

May mà ông trời tác hợp, hắn rất nhanh đã tìm được một mục tiêu luyện tập hoàn hảo.

Liễu Tam phát động tin tức biểu thị rằng hắn đã về đến đảo Thân Hóa.

Trong lòng Lý Phàm vừa động, lặng lẽ rời khỏi thành Tùng Vân, hắn đồng dạng cũng là quay ngược về trên đảo.

Nhìn vào Liễu Tam đang ở trước mắt, dường như so với trước lúc rời đi hắn đã già hơn đôi chút.

“Xem ra Phổ Hiền Chân Chu , quả nhiên vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu trừ đi ảnh hưởng của Sương trắng phệ nguyên.” Trong lòng Lý Phàm đột nhiên hiểu ra.

Nhưng trên mặt hắn lại không để lộ ra mình đã sớm biết trước, mà là nhìn chằm chằm vào Liễu Tam sững sờ một lúc.

Sau đó hơi biến sắc: “Lão Liễu, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Thọ nguyên giảm rồi ư?”

Liễu Tam gật đầu.

Lý Phàm vờ như vô cùng giận dữ lên tiếng: “Khốn kiếp, lúc ta mua cái Phổ Hiền Chân Chu kia, người đó rõ ràng thề hẹn son sắt, nói rằng nó hoàn toàn có thể cắt đứt hiệu quả thôn phệ thọ nguyên của Bạch Vụ.”

“Vậy mà lại dám lừa ta! Xem ta có đi tìm hắn tính sổ hay không!”

Lý Phàm không kiềm chế được cơn giận, quay người muốn đi tìm người bán tính sổ.

Mà Liễu Tam nhìn thấy Lý Phàm vô cùng quan tâm hắn, hơn nữa còn vì mình mà có vẻ mặt giận dữ như vậy, trong mắt không khỏi lóe lên một tia cảm động.

Hắn vội vàng ngăn cản Lý Phàm rồi lên tiếng khuyên nhủ: “Thiếu chủ, hay là bỏ đi. Chúng ta mới chân ướt chân ráo ra ngoài thế này, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.”

“Cũng chỉ là mấy năm tuổi thọ ngắn ngủi mà thôi. Cái mạng tiện này của lão nô hi sinh vì sự phục hưng của Dược Vương tông, có gì đáng để nhắc tới đâu chứ?”

“Huống hồ, hắn là thương nhân mà. Chẳng qua là hắn muốn đem Phổ Hiền Chân Chu này bán ra nên mới có chút thổi phồng tác dụng của nó, không hẳn là có ý lừa gạt người ta.”

....

Thông qua sự khuyên nhủ của Liễu Tam, sắc mặt của Lý Phàm cũng thay đổi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng quyết định từ bỏ ý định trực tiếp đi báo thù.

“Chuyến đi này lão Liễu có thu hoạch được gì không?” Sau khi bày đủ tư thái, Lý Phàm mới chầm chậm hỏi Liễu Tam.

“May mắn không làm nhục mệnh!” Trên mặt Liễu Tam xuất hiện ý cười.

“Ông trời không diệt đường sống của Dược Vương tông chúng ta! Ta hầu như đã tìm khắp những địa điểm mà thiếu chủ đánh dấu một lượt nhưng đều không thu hoạch được bất cứ thứ gì cả.”

“Chính ngay lúc ta muốn từ bỏ thì ở một địa điểm cuối cùng, ta phát hiện ra dấu vết của Trường Sinh cốc!”

Lý Phàm nghe vậy ánh mắt phát sáng.

Vẻ mặt của Liễu Tam rất hưng phấn tiếp tục nói: “Ta đã tiến vào trong cốc xem qua rồi, nguyên do có lẽ là bởi vì Trường Sinh cốc ở trong rào chắn bạch vụ, trong bí cảnh dường như đã qua hàng trăm năm chưa từng có tu sĩ tiến vào.”

“So với năm đó lúc chúng ta cuối cùng rời đi, bên trong bất kể là mức độ nồng hậu của linh lực hay là mật độ sinh trưởng của linh thực, thảo dược đều muốn mạnh mẽ hơn rất nhiều!”

“Hơn nữa trận pháp mà lúc đó chúng ra bố trí hiện tại vẫn đang vận chuyển như cũ, những năm này nó không ngừng tự động thu thập hàng loạt thảo dược trưởng thành tiến hành tích trữ lại.”

...

Liễu Tam thao thao bất tuyệt, sau cùng đưa ra kết luận: “Lần nữa chiếm cứ được Trường Sinh cốc, Dược Vương tông chúng ta có hi vọng phục hưng rồi!”

Lý Phàm nghe Liễu Tam nói vậy, sắc mặt cũng trở nên phấn chấn: “Tốt lắm, lần này lão Liễu ngươi đúng là lập được đại công đấy!”

“Đợi qua vài ngày nữa, giải quyết ổn thỏa sự vụ ở biển Tùng Vân xong, chúng ta sẽ đi vào Trường Sinh cốc.”

Liễu Tam gật đầu bày tỏ đồng ý.

Nhưng mà ngay sau đó, Liễu Tam đột nhiên như là nhớ tới điều gì đó, đôi lông mày hơi chau lại.

Biến hóa nhỏ này của Liễu Tam lại không thoát khỏi tầm mắt của Lý Phàm, hắn lên tiếng hỏi: “Sao vậy, lão Liễu có điều gì đó đáng lo ngại sao?”

Liễu Tam không trả lời ngay mà sau khi suy tư một lát lại đưa ra một vấn đề.

“Thiếu chủ có biết, Vạn Tiên Minh có sự tồn tại tương tự cứ điểm trong tường chắn sương trắng không?”

Lý Phàm thoáng sững sờ: “Vì sao Liễu lão lại nói ra lời này?”

Liễu Tam vuốt râu, chậm rãi nói: “Trước đây khi ta lái Phổ Hiền Chân Chu xuyên qua trong sương trắng mờ mịt từng ngẫu nhiên xa xa nhìn thấy một số tu sĩ kết đội cử chỉ quái dị.”

“Không có bất cứ phòng hộ gì cứ bại lộ như vậy trong sương trắng phệ nguyên. Chuyển động chậm chạp, dường như đang tìm kiếm gì đó.”

Bình Luận (0)
Comment