Không bao lâu sau, từng luồng kim quang tản đi, Hà Hân Hân lấy lại tinh thần.
Xem xét tri thức đột nhiên nhiều ra trong đầu.
“Thái Vi Thiên Số”, “Thiên Cơ Mê Lục”, “Khí Cơ Lưu Chuyển Luận”...
Đây là các bộ sách của Thiên Cơ tông thượng cổ?
Hơn nữa còn là phiên bản nàng chưa từng đọc.
Hà Hân Hân ánh mắt sáng lên, nhất thời mừng rỡ không thôi.
Trên mặt cười như hoa nở, nàng hành lễ nhẹ giọng nói: “Tạ ơn tiền bối.”
“Không sao, hiếm khi gặp được người được chọn thích hợp. Huống chi cũng không tính là vật trân quý gì.” Lý Phàm xua tay.
Sau đó hắn lại nhìn về phía Hà Chính Hạo.
Trái tim Hà Chính Hạo chợt ngừng.
“Biển Tùng Vân có thể biến cố xảy ra hay không?” Lý Phàm khẽ cười.
“Ta đều sẽ không đi, Hà Chính Hạo ngươi lại đang sợ điều gì?”
“Ngươi lại đang sợ điều gì?”
Đây chẳng khác nào giọng điệu giết người tru tâm. Hà Chính Hạo nghe vậy tức thì chảy xuống mồ hôi lạnh.
“Tiểu nhân tuyệt không hai lòng, đại nhân minh xét!” Hắn tỏ thái độ nói.
“Suy nghĩ nhiều lên, tự giải quyết cho tốt!” Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, sau đó ảo ảnh vỡ nát, tiêu tán vô tung.
Rất lâu sau Hà Chính Hạo mới dám thẳng người.
Lau mồ hôi trên trán, hắn thở phào một hơi. Lại chợt nghĩ đến đang ở nữ nhi bên cạnh bèn không nhịn được ho khan, nháy mắt khôi phục như thường.
May mà Hà Hân Hân không hề chú ý tới sự quẫn bách của phụ thân mình mà là tay nhỏ vỗ ngực, cảm thán nói: “Uy thế của Lý tiền bối thật lớn, không khác gì những tiên tôn Hợp Đạo trước đó nhìn thấy trong nhà. Thật là làm ta sợ muốn chết.”
“Hừ hừ, đó là đương nhiên. Bí sứ đại nhân rất có thể là Trường...” Hà Chính Hạo nói được một nửa, tự giác không ổn bèn đột ngột dừng lại.
May mà nữ nhi cũng không có chú ý tới ý trong lời nói, Hà Chính Hạo dời đề tài.
“Lời của đại nhân hắn vừa rồi rốt cuộc có ý gì nhỉ?”
“Không trực tiếp phủ nhận kết quả Hân Hân thôi diễn, chỉ nói là bản thân sẽ không rời đi...”
Một lúc sau, trong mắt Hà Chính Hạo lóe lên một tia hồi hộp.
“Lẽ nào biển Tùng Vân thật sự sẽ có kinh biến xảy đến?”
Hắn nhất thời rơi vào trầm tư ngay sau đó.
Mà tại chỗ sâu Bố Chính đường, Lý Phàm nhìn rõ của từng tia biến hóa biểu cảm Hà Chính Hạo, trong lòng lại không mảy may dao động.
“Buông bỏ quyền thế, trốn xa giữ mạng. Hay là ôm tâm lý may mắn, vì quyền tài không chịu rời đi...”
“Hà đạo hữu, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
Dựa theo hiểu biết của Lý Phàm đối với Hà Chính Hạo, không hề nghi ngờ, hắn sẽ chọn ở lại biển Tùng Vân. Nhưng vẫn hi vọng, Hà Chính Hạo đời này có thể mang đến cho hắn một vài bất ngờ.
Lực chú ý không còn ở bên phía Hà Chính Hạo, Lý Phàm thông qua Bí Sứ lệnh triệu tập đến rất nhiều thành viên trong thể chế của biển Tùng Vân.
“Đại nhân đã rất lâu chưa triệu kiến chúng ta, không biết có chuyện gì gấp?”
“Là có chút kỳ quặc, không nghe nói gần đây có nhiệm vụ quan trọng mà.”
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Mà Hà Chính Hạo vẫn ở trong rối rắm, vẻ mặt như đang trên trời.
Cao Viễn thấy vậy, lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Chỉ là không lập tức hỏi thăm mà là ghi vào trong lòng.
Không lâu sau, tất cả thành viên đều tập hợp đủ, Lý Phàm thản nhiên hiện thân.
“Bái kiến Bí sứ đại nhân!” Mọi người đều hành lễ nói.
“Không cần câu nệ, ngồi đi.” Nét mặt Lý Phàm hòa ái.
“Hôm nay gọi các ngươi qua cũng không phải có chuyện khẩn cấp gì. Chư vị đều biết, tuy ta là Bí Tự sứ của Tùng Vân tiên thành nhưng trước giờ không quản lý sự vụ. Chính vụ biển Tùng Vân một mực không xao lãng, thậm chí xếp hàng tổng hợp hàng năm trong tất cả châu vực còn có tăng lên tự nhiên đều không thể bỏ qua công lao của mọi người.”
Lý Phàm dừng một lát, liếc nhìn vẻ mặt mọi người, lại nói tiếp: “Cái gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau. Gần đây ta lại suy đoán ra một trận cơ duyên, vừa hay báo cho các ngươi.”
Tu sĩ có mắt nghe vậy, ánh mắt dồn dập sáng lên. Lý Phàm là nhân vật bậc nào? Người hàng trăm vạn độ cống hiến đều sẽ không để trong mắt.
Cơ duyên hắn nói nhất định không thể coi thường! Sau đó dồn dập dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Lý Phàm.
“Ta thôi diễn ra, không lâu sau sẽ có một động phủ từ dưới đáy biển Tùng Vân bay lên. Cơ duyên ở ngay trong động phủ này!” Lý Phàm trầm giọng nói.
Lời này nói ra, các tu sĩ đều trở nên xao động.
“Đương nhiên, cơ duyên cho tới bây giờ đều tồn tại cùng nguy hiểm. Còn các ngươi có muốn truy tìm hay không thì đều phải xem lựa chọn của các ngươi.” Lý Phàm thản nhiên nói một câu cuối cùng, lộ ra biểu cảm như cười mà không phải cười, cuối cùng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Chờ sau khi xác định Lý Phàm đã rời đi, trong đại sảnh nhất thời sôi trào.
“Bí sứ đại nhân rốt cuộc là có ý gì? Gọi chúng ta từ chỗ xa lắc cũng chỉ có một câu đơn giản như vậy?”
“Cổ quái! Thật sự cổ quái!”
“Động phủ dưới đáy biển, có lẽ là di chỉ tông môn thượng cổ? Shhh, có thể được đại nhân gọi là cơ duyên đồng thời hưng sư động chúng như vậy, nhất định không thể coi thường!”
...
Vẻ mặt mọi người hưng phấn, nghị luận ầm ĩ.
Mà trong lòng Hà Chính Hạo thì lại lo nghĩ từng hồi, tràn đầy khó hiểu.
“Hà đạo hữu có biết nội tình gì à?”