Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 942 - Chương 942. Tham Vọng Của Chính Hạo

Chương 942. Tham vọng của Chính Hạo Chương 942. Tham vọng của Chính Hạo

Đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy truyền âm của Cao Viễn.

Trầm ngâm một lúc, Hà Chính Hạo vẫn là giải thích đơn giản cho Cao Viễn chuyện xảy ra gần đây, muốn nghe thử ý kiến của hắn.

“Biển Tùng Vân sắp có biến cố xảy ra?” Cao Viễn đầu tiên là giật mình, nhưng lại bất động thanh sắc.

“Nhưng đại nhân lại nói bản thân hắn sẽ không rời đi. Sau khi chất vấn ngươi muốn thế nào lại tuyên bố cơ duyên động phủ...”

Tâm niệm Cao Viễn quanh nhanh, nhanh chóng tự hỏi.

Không bao lâu sau, trong lòng Cao Viễn chợt động, đã có kết quả.

“Thì ra là thế!”

“Cao huynh dạy ta!” Hà Chính Hạo như tìm được cứu tinh, vội vàng truy hỏi.

“Đại nhân đang dùng chuyện cơ duyên động phủ này thức tỉnh chúng ta. biển Tùng Vân có dị biến xảy ra, đại nhân lại không nguyện ý rời đi, đây là vì sao?”

“Bởi vì cơ duyên và nguy cơ cùng tồn tại!” Cao Viễn hưng phấn nói: “Lấy tài nguyên đại nhân có thể nắm giữ hiện tại, hắn còn coi trọng cơ duyên như thế...”

“E là chỉ có một bước lên trời...”

“Thiên địa chi phách?”

Ánh mắt Hà Chính Hạo và Cao Viễn giao nhau, nghĩ đến một chỗ.

“Thì ra là vậy...” Hà Chính Hạo lẩm bẩm tự nói, dường như tất cả đều nói thông suốt.

“Đại nhân từ Trường Sinh cảnh ngã xuống tu vi, muốn lần nữa chứng đạo trường sinh sợ rằng vẫn phải dựa theo trình tự tân pháp. Đối với hắn, hắn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội hợp đạo này. Ta nghe nói, thiên địa chi phách giáng thế thế nào cũng sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu. Đến lúc đó không cần nói những tu sĩ Kim Đan chúng ta, cho dù là Nguyên Anh, Hóa Thần cũng chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi tai nạn.”

“Thiên địa chi phách sắp giáng thế, việc này không thể nói thẳng. Nói không chừng thiên cơ cảm ứng xuống lại sẽ có biến số nảy sinh. Mà chúng ta là bộ hạ lâu năm của đại nhân, đại nhân hắn lại không đành lòng nhìn chúng ta bỏ mạng trong kiếp nạn vô ích. Thế là bèn mở ra lối riêng, dùng loại phương pháp này thức tỉnh chúng ta.”

...

Hà Chính Hạo bừng tỉnh đại ngộ.

Trong lòng cùng lúc kích động không thôi lại chớm nở một loại cảm xúc không nên có nào đó.

“Thiên địa chi phách à...”

Hà Chính Hạo híp mắt.

“Vậy thì Cao huynh, ngươi nghĩ thế nào?” Một lúc sau, hắn nhìn Cao Viễn vẻ mặt cũng biến đổi bất định, dò hỏi.

“Hà đạo hữu, không biết ngươi có từng nghe qua một câu?” Cao Viễn nhìn Hà Chính Hạo.

“Câu gì?”

“Công lao to lớn ở việc theo rồng!” Giọng điệu Cao Viễn sâu xa nói.

“Nếu như đại nhân thành công hợp đạo, mà những thuộc hạ vẫn kiên cường làm bạn chúng ta...”

Hà Chính Hạo nghe vậy, trong lòng cũng bốc lên ngọn lửa dã tâm.

Thậm chí chỗ sâu trong đầu hắn còn hiện lên ý nghĩ căn bản không dám lộ ra nửa phần nào đó.

Thiên địa chi phách, người có đức có được.

Nếu như Bí sứ đại nhân tế thiên địa chi phách không thành, như vậy có phải chính mình có lẽ sẽ có một tia cơ hội không?

Phải biết rằng, trong lịch sử Huyền Hoàng giới cũng không phải chưa từng có loại chuyện như này xảy ra.

Hà Chính Hạo lúc này đã vứt lời cảnh báo của nữ nhi ra sau ót.

Hắn nghĩ, cho dù quá trình tế luyện thiên địa chi phách cực kỳ hung hiểm, nhưng Hà Chính Hạo hắn cũng không phải người lỗ mãng. Hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi, nếu quả thực chuyện không thể làm, hắn cũng tuyệt đối sẽ không đứng yên chịu chết. Bất chấp chút nguy hiểm đánh cuọc cơ hội một bước lên trời. Có gì mà không được chứ?

Thế nhưng Hà Chính Hạo tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, thiên địa chi phách chân chính quả thực không phải là tồn tại cùng một đẳng cấp với trong dự đoán của hắn.

Suy cho cùng cũng là tầm mắt của hắn có hạn. Hà Chính Hạo bây giờ chẳng qua là tu vi Kim Đan, tuy du lịch, giao du tương đối rộng nhưng cũng chưa từng thấy tận mắt, thậm chí cũng chưa từng hiểu biết uy năng chân chính của thiên địa chi phách từ ghi chép trong điển tịch.

Chỉ biết có chuyện như thế thôi.

Giống như cuốc vàng của hoàng đế trong tưởng tượng nông phu, cách sự thật rất xa. Mà điều này như cũng đã định trước kết cục bi kịch của Hà Chính Hạo đời này.

...

Lúc các tu sĩ vẫn ở trong Bố Chính đường thảo luận động phủ mọc lên dưới đáy biển trong dự ngôn của Lý Phàm.

Chính chủ Lý Phàm lại đã lặng yên đi tới chỗ động phủ.

Trên chiều dài chỉ có mấy trăm dặm, đáy biển lại như bậc thang dốc đứng, tạo thành tam đại đoạn tầng. Giữa mỗi tầng đều lệch nhau bốn năm ngàn mét. Trên mỗi đoạn tầng, đáy biển do ảnh hưởng địa mạch kịch liệt nhô lên rất nhiều dãy núi. Cảnh tượng mỹ lệ kỳ tuyệt còn hơn cả sông núi trên lục địa.

Đúng là nơi Hà Chính Hạo kết đan ở đời trước: Ba đoạn tầng dưới đáy biển.

“Ở đời trước Hà Chính Hạo tuy có phần âu sầu thất bại nhưng cũng không có đánh mất chí tiến thủ, một khi đạt được “Sơn Hà Ẩn Long Công” thì như rồng ra cửu uyên, quật khởi mạnh mẽ. Lấy tứ pháp lĩnh ngộ kim đan, có thể nói là tiền đồ vô lượng.”

“Mà đời này, Hà Chính Hạo tuy rằng quyền thế hơn xa lúc trước, còn tu hành một môn công pháp Hợp Đạo. Nhưng lại bỏ bê tu hành, chỉ đơn pháp kết đan.”

“Cho ngươi cơ hội ngươi lại không dùng được.”

Trong lòng Lý Phàm có chút cảm khái.

Sau khi khẽ lắc đầu thì xử lý chính sự.

Thần thức đảo qua dãy núi đoạn tầng phía dưới, mắt hắn híp lại: “Triều Nguyên tông...”

Bình Luận (0)
Comment